"Chủ tử, ngài làm sao vậy?"
Từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh chủ tử rồi, tính đến giờ cũng đã sấp sỉ hai mươi năm rồi. Trong hai mươi năm này, ấn tượng của chủ tử để lại cho hắn là sự bình tĩnh của ngài, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của chủ tử? Ở trong ấn tượng của hắn, chủ tử là người sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà phiền não, cũng chưa từng có người nào có thể ảnh hưởng đến người, cũng chưa từng vì lời nói của người nào mà nổi giận. Dù sao, hắn đi theo chủ tử lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy chủ tử vì người nào hay chuyện gì làm cho ảnh hưởng đến. Nhưng mà bây giờ, chủ tử lại không còn sự thong dong như trước, điều đó làm sao không khiến hắn kinh hãi được cơ chứ?
"Vô Tình, ngươi đi điều tra về nam nhân kia cho ta, dù phải trả giá cao thế nào cũng phải đem thông tin của hắn tới tay ta." Đối với câu hỏi của Vô Tình, hắn cũng không dư hơi để trả lời, mà trực tiếp đưa nhiệm vụ để hắn ta làm.
"Dạ, chủ tử!" Tính tình chủ nhân thật quá thất thường rồi. Thôi, nếu chủ tử không muốn trả lời, hắn cũng không thể hỏi tiếp.
"Còn nữa, ba ngày sau, phải khiến cho Yên Vũ lâu từ nay trở đi biến mất trong kinh đô, phủ thế tử cũng tiêu diệt tận gốc!" Tuy hắn vẫn chăm chú nhìn bóng dáng đang khiêu vũ trên đài, nhưng miệng vẫn ra từng đạo mệnh lệnh.
"Nhưng muốn làm sụp đổ thế lực của phủ thế tử không phải là việc dễ dàng, kính xin chủ tử nghĩ lại." Phủ thế tử của người ta cũng chưa trêu chọc gì đến trên đầu chủ tử nha, như vậy tại sao chủ tử còn tốn công đi làm một việc vô ích như vậy. Như vậy, chỉ cần bọn họ ngày nào cũng đến ủng hộ Say Nhan cư thì chắc chắn tiểu thư Mân Côi sẽ tha thứ cho hành động ngu xuẩn của bọn họ chứ?
"Không có nhưng nhị gì hết, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, quá trình không quan trọng, ngươi chỉ cần nói cho ta kết quả là được." Nam tử híp đôi mắt nguy hiểm lại, sau khi nhìn thấy bóng dáng trên đài kia mới chậm rãi bình phục lại, khôi phục lại vẻ mặt lúc trước.
"Dạ, Vô Tình lập tức đi làm!" Nói xong cũng yên lặng lui xuống.
Cô gái trên vũ đài đang thực hiện động tác xoay tròn và liên tiếp múa ra nhiều động tác với độ khó cao, nhưng gương mặt nàng vẫn như cũ mặt, không hề bị đỏ, hơi thở cũng không gấp. Khi điệu múa kết thúc, dù là người lầu dưới hay lầu trên đều vẫn đắm chìm trong vũ điệu làm say lòng người này. Và khi mọi người sắp hồi hồn lại thì chỉ còn thấy được bóng lưng của cô gái kia, có người lớn tiếng hô muốn Mân Côi tiếp tục nhảy thêm một điệu nữa, còn có người thẳng thắn hơn trực tiếp lấy ra toàn bộ tài sản trên người mình, nào là ngân phiếu, khế ước mua bán nhà, đến khế đất cũng lấy ra, chỉ vì muốn giai nhân quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng cô gái vẫn một đi không trở lại , không thèm để ý đến những người ở đây.
Đến lúc này bọn họ mới ý thức được rằng giai nhân đang giận bọn họ, nhớ lại những hành vi lúc nãy của mình đã làm, khiến cho tự bản thân bọn hắn cũng cảm thấy không thể tha thứ. Mà từ đầu đến chân, vị mĩ nữ trên đài kia, đều là lạnh nhạt, chưa từng nói câu nào. Lúc này bọn họ mới cảm thấy hối hận, hối hận đến mức ruột cũng muốn xoắn lại, lại nghĩ đến tiểu thư Mân Côi chắc nàng cũng hi vọng sau này Say Nhan cư làm ăn phá
"Tiểu thư, ngài múa thật là đẹp quá, ngay cả Hải Đường cũng mê muội một hồi lâu nha. Ngài không thấy những người đó đâu, người nào người nấy đều hô to muốn tiểu thư múa thêm một lần nữa. Thôi đi, cũng không nhìn lại xem tiểu thư của chúng ta là ai? Bọn họ có thể may mắn thấy ngài múa một khúc cũng đã là may mắn nhờ ba đời thắp hương tích phúc của bọn họ rồi." Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, lại nói, nịnh hót cũng không phạm pháp, đây là châm ngôn của Hải Đường
"Nếu như công phu đàn cây thất huyền cầm của ngươi có thể bằng công phu nịnh hót độc nhất vô nhị này, thì tốt quá rồi." Nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, không nhanh không chậm nói.
"Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên" : Đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc, "mã thí" nghĩa là vuốt mông ngựa, nịnh hót. Hiểu nôm na ý cả câu là : chiêu vuốt mông ngựa luôn luôn vô địch, luôn luôn thành công, vì ai mà chả thích được khen