"Tiểu thư, lần này người đi không biết khi nào mới có thể trở về ? Hay là người để cho Mẫu Đan tiễn ngài một chút nữa." Chờ người đang chờ ở ngoài cửa kia chính là người đêm qua cùng nàng ngắm cảnh đêm, Mẫu Đan. Dù nàng biết tiểu thư không muốn nàng ra đưa tiễn là vì người muốn nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn tới đưa tiễn tiểu thư.
"Ngươi mau trở về đi, đừng làm cho ta tức giận."
"Mẫu Đan biết rồi, tiểu thư đi đường cẩn thận nhớ giữ liên lạc với chúng tôi!"
Nàng rất muốn đưa tiễn tiểu thư, nhưng cũng không dám làm tiểu thư mất hứng, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng một lúc rồi xoay người đi vào trong nhà.
Huyết Đại thấy nàng đi vào thì lúc này nàng mới xoay người nhanh chóng rời đi. Nàng không có chú ý tới người vốn nên đi vào trong nhà, thế nhưng lúc này lại đứng ở ngoài cửa đưa mắt nhìn nàng rời đi, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của nàng, lúc này mới xoay người đóng cửa chính.
Tiểu thư đi đường xá xa xôi, ngài nhất định phải chú ý an toàn của bản thân, chúng ta sẽ quản lý Lưu Vân Các cùng Say Nhan Cư thật tốt, chờ ngày tiểu thư trở lại.
Trong dòng người đến người đi trên đường cái, có một cô gái bạch y che mặt đang đi trong đó, dù là nàng cố gắng che dấu bản thân nhưng con mắt mọi người vẫn sẽ tập trung ở trên người nàng, không vì cái gì khác, chỉ vì khí chất thanh nhã thoát tục trên nguời nàng, dù nàng đã che kín lại dung nhan của mình bằng khăn che mặt, nhưng lại càng thêm vẻ thần bí.
Nàng không hề để ý đến ai mà đi vào quán rượu, lấy một chút thức ăn thanh đạm cùng một ấm trà hoa đào, không để ý ánh mắt của mọi người, tự nhiên một mình uống.
"Cẩn Nam, ngươi xem này cô nương này như thế nào?"
Bên trong đại sảnh, trên một cái bàn gần phái bên trong, có ba nam hai nữ đang ngồi, nhìn qua cách bọn họ ăn mặc cũng biết nhất định họ không phải dân chúng bình thường. Mà người vừa mới lên tiếng chính là vị thái tử lần trước xuất hiện tại Say Nhan Cư. Người bên cạnh đang bị hắn hỏi cũng là một công tử người đầy quý khí, người này nàng biết, chính là người mà nàng đã gặp vào lần đầu khi đến này dị thế này, mượn xác hoàn hồn trên người tam tiểu thư, Thượng Quan Cẩn Nam. Lúc mình trọng sinh cũng may mà có hắn, nếu không phải hắn ra tay hại chết tam tiểu thư, thì nàng làm sao có thể được trọng sinh?
Ba người còn lại nàng cũng biết, tới cùng với Thượng Quan Cẩn Nam chính là Thượng Quan Cẩn Du, tiếp theo chính là cửu hoàng tử của Lan quốc, thân phận trước mắt là con tin chính trị của Mặc Thanh Vân, còn có một người nữa chính là con gái duy nhất của Đông Phương gia, Đông Phương Ngưng, phía trên nàng có ba người ca ca, chỉ có nàng một nữ nhân.
"Thế nào, ngươi coi trọng nàng rồi hả ?" Theo ánh mắt thái tử nhìn theo, thấy được một mình Huyết Đại, hắn nhíu nhíu mày. Tại sao hắn lại có cảm giác cô gái che mặt kia rất quen thuộc? Hình như đã gặp ở chỗ nào rồi, nhưng cố thế nào cũng nhớ không nổi .
"Làm gì có, bản thái tử trừ Du nhi, ai cũng không lọt vào mắt ta." Một vẻ mặt chánh khí, nhìn người đang ăn ở bên cạnh Thượng Quan Cẩn Du, nói lời thề son sắt, mà đối phương lại không chút nào để ý tới, để cho hắn diễn kịch lãng phí.
"Ta nói Du nhi, ngươi chừng nào thì mới có thể hiểu được lòng của bản thái tử chứ, bao giờ mới gật đầu đồng ý lời cầu hôn của bản thái tử đây?" Vẻ mặt cô gái nhìn hắn đầy khinh thường, khiến hắn không ngừng cố gắng biểu hiện .
"Chờ ngày nào ngươi lên làm Hoàng đế rồi hãy nói." Cô gái nhàn nhạt liếc hắn một cái, đáp lại một cách hết sức khinh thường.
"Ai u, Du nhi đừng vô tình như vậy vô tình mà, nàng nhìn kĩ lại sự thành tâm của ta dành cho nàng đây, rồi nên đồng ý đi chứ."
Nam tử cố làm vẻ uất ức nói xong, nhưng mà trong nội tâm lại là vô cùng khi dễ. Cái gì! Bản thái tử nếu không phải là bởi vì gia tộc của các ngươi có giá trị lợi dụng thì cũng sẽ không thèm để ý đến ngươi, chờ khi bản thái tử đăng vị, điều đầu tiên làm chính là diệt trừ Thượng Quan gia các ngươi, xem ngươi còn vênh váo cái gì?