Con thú dữ và dòng nước lũ, tức là ví như những tai họa ghê gớm, đáng sợ.
Editor: pemichio
Beta: Song Ngư nhi
“Tam tiểu thư! Lão gia tìm người!” Thấy tình cảnh này, hắn lại đến gần thêm một bước, hơn nữa còn tăng thêm âm lượng, quát to một tiếng, dù là người điếc chỉ sợ cũng sẽ bị thanh âm của hắn làm cho kinh sợ, mà người đang ngồi trên xích đu kia rốt cuộc cũng có động tác, nhưng phản ứng đó lại ngoài dự đoán và tưởng tượng của hắn.
Chỉ thấy cô gái trên xích đu chậm rãi để quyển sách trên tay xuống, quét mắt nhìn hắn một cái, mà ánh mắt đó lại khiến người ta không thể nào tưởng tượng nỗi. Từ khi nào mà Tam tiểu thư lại có loại ánh mắt sắc bén này? Mà khí chất bây giờ toát ra từ người nàng hoàn toàn khác trước kia. Lúc này đây, ở trước mặt hắn, là một cô gái dù có sự lười biếng nhưng ánh mắt lại hết sức bén nhọn, nàng chỉ nhìn hắn như vậy thôi, mà đã khiến hắn hoàn toàn sợ hãi, thật là không thể nào tưởng tượng nổi.
“Tam… Tam tiểu thư. Vừa rồi nô tài tưởng là người không nghe thấy nên mới nói to tiếng như vậy. Xin Tam tiểu thư đừng tức giận.” Hắn không tự chủ mà cảm thấy vô cùng lo lắng, hay là cứ nói xin lỗi trước đã. Nếu là Tam tiểu thư lúc trước thì hắn không thèm làm như vậy. Nhưng tình huống hôm nay lại khác. Bây giờ, Tam tiểu thư trước mặt hắn lại có ánh mắt lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ nào, khiến cho người ta có cảm giác như rơi vào hầm băng, đồng thời cũng làm cho hắn cảm thấy rợn cả tóc gáy.
“Nói lại cho phụ thân biết, lát nữa ta sẽ đến.” Chỉ là một người làm mà thôi, nàng cũng không cần phải làm khó hắn. Chỉ là những người kia thì cứ để cho bọn họ chờ thêm một chút đi, ai bảo bọn họ đến quấy rối nàng làm gì?
“Dạ, dạ.” Haizz, ở lại đây thêm khắc nào là thêm khổ sở khắc ấy, rốt cuộc cũng có thể rời đi, bàn chân hắn như được bôi dầu, lập tức biến đi không chút do dự, loại chuyện tồi tệ thế này, lần sau đừng tìm tới hắn nữa thì tốt, toàn chuyện quỷ quái gì đâu!
Sau khi người đã đi khỏi, nàng lại tiếp tục nằm xuống xích đu, tiếp tục lười biếng đọc quyển sách đang cầm trên tay, hoàn toàn không để ý đến sự quấy rầy của thế giới bên ngoài, một mình bước vào cảnh giới vong ngã. (Vong ngã: nôm na là quên đi bản thân, quên đi cái tôi. Bước vào cảnh giới vong ngã có thể hiểu là quên đi bản thân bước vào một thế giới khác, hoặc khung cảnh khác, như ở đây là nữ chính chìm đắm vào thế giới trong sách.)
Lúc này, trong đại sảnh phủ tướng quân ngồi đầy người, trừ người trong phủ còn có một vị khách ngoài ý muốn, đó chính là người nối nghiệp Thượng Quan gia, Thượng Quan Cẩn Nam.
“Người đâu?” Nhìn người làm trở lại một mình, người hắn muốn gọi tới lại không có đi theo, lúc này trầm mặt mất hứng hỏi.
“Lão gia, Tam tiểu thư nói một lát nữa sẽ tới.” Aizz, ở chỗ Tam tiểu thư thì bị nghẹn mà tới nơi này, vì làm việc thất bại mà bị trách cứ, thật là làm khó hắn à.
“Hừ, không ngờ nó lại tự cao tự đại như vậy. Ngươi lại tới đó gọi nó lần nữa, nhất định phải dẫn nó tới đây.” Nha đầu này cũng thật là, càng ngày càng không đem ông để ở trong mắt, ông phải giáo huấn lại nó một chút mới phải. Để xem sau này nó còn dám không phân trên dưới nữa hay không. Ông đường đường là một Hộ quốc tướng quân, trên triều là một đại thần đắc lực, mà chỉ một nữ nhi cũng dạy không được, thì chẳng phải thành chuyện cười cho người ta sao?
“Lão gia, ngài có thể để người khác gọi Tam tiểu thư không? Nô, nô…” Nói xong liền cúi đầu xuống, hắn cảm thấy rất xấu hổ, nghĩ tới hắn đường đường là một đấng mày râu, thế nhưng lại sợ một cô gái, còn là một cô gái nổi danh là kẻ ngu, điều này khiến hắn cảm thấy làm sao mà mình có thể gặp người khác bây giờ?
“Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ nó còn có thể ăn thịt được ngươi sao? Ngươi ít nói nhảm đi, mau cút xuống cho ta, nếu mời không được thì ngươi chờ chịu phạt đi!” Vốn là bởi vì chuyện Ôn Mạt mà không vui vẻ, không ngờ tên nô tài đáng chết này lại dám không nghe mệnh lệnh của ông, còn bảo ông kêu người khác. Mà hôm nay còn có Thượng Quan Cẩn Nam ở đây, cái mặt mo này của ông đều bị mất hết rồi, không tìm hắn trút giận thì tìm ai?