Editor: Pemichio
"Ngươi rốt cuộc cũng chịu tới rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ta tự mình qua mời mới chịu tới đây." Hai chữ “tự mình” được nhấn cực kỳ mạnh, Ôn Hải Thiên lập tức vội vàng quát, ông chưa từng tức giận như ngày hôm nay, lá gan của nha đầu này thật đúng là không nhỏ, lại dám không đem người phụ thân như ông để ở trong mắt, ông nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ lại nó thật tốt mới được.
"Không dám làm phiền Ôn tướng quân." Không chút nào quan tâm đến những ánh mắt bên trong phòng khách, thần thái nàng vẫn tự nhiên tìm một vị trí ngồi xuống, không chút gợn sóng nói, nàng, Huyết Đại chính là một người có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi như một mỹ nhân lười biếng, nhưng cái phong thái lười biếng của nàng không phải ai cũng có thể học được... Lười, nàng có thể lười một cách thong dong ưu nhã, lười đến mức yêu mị thoát tục, chỉ một phong thái lười biếng cũng khiến người ta không thể nào dời mắt được, cho dù là chỉa vào ai gặp cũng ghét vai mặt hoa, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy nàng chính là trời sanh công chúa quý tộc, khí chất là xuất trần thoát tục như thế.
"Cái người nghịch nữ này! Đây là thái độ nên có với cha sao? Ta là phụ thân của ngươi, ngươi hôm nay là có thái độ gì đây?" Mặt của ông cũng biến thành nhợt nhạt, nói lời này thì đôi môi cũng khẽ run, rõ ràng là tức giận không nhẹ, mà Huyết Đại vẫn bình chân như vại ngồi ở chỗ đó, đối với sắc mặt khó coi của ông ta làm như không thấy.
"Lão gia,ngài đừng tức giận ! Làm chính sự quan trọng hơn, sau đó lại đi trừng trị nàng cũng không muộn." Tần Vân Nhi ngồi ở bên cạnh hướng ông nháy mắt, ý bảo ông chớ có nhất thời kích động mà quên chánh sự.
"Hừ!" Trải qua một phen nhắc nhở của phu nhân, lúc này ông mới nén tức giận lại, chỉ có thể như vậy trước thôi,muốn dạy dỗ nàng, ngày sau còn nhiều thời gian,ông cố ý ho khan hai tiếng hắng giọng một cái, sau tiếp liền hướng về phía người đang nhàn nhã ngồi ở đó Huyết Đại nói: "Hôm nay Thượng Quan công tử tới đây là vì giải trừ các hôn ước của các ngươi, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi." Nói xong cũng ý bảo Tần Vân Nhi nói tiếp, lời kế tiếp ông với tư cách làm cha nên không tiện mở miệng. (Pe: thằng cha này cũng bik mình làm cha người ta nha . ném đáném đá)
"Tam nha đầu, ngươi cũng biết, Thượng Quan công tử căn bản là muốn, Ặc, không phải rất ưa thích ngươi...ngươi cần gì phải khổ sở vướng víu với hắn đây? Hơn nữa, hắn với đại tỷ của ngươi là tình đầu ý hợp, nếu đại tỷ của ngươi có thể gả sang Tượng Quan gia thì đối với trong phủ của chúng ta cũng có nhiều chỗ tốt, ngươi sao lại không giúp người hoàn thành ước vọng đây?" Bà đã cố tình nói đúng tình đúng lý , nếu nàng ta còn cứng đầu thì cũng đừng trách bà không nể mặt nàng ta, đến lúc đó người ko chịu cũng cho mình nàng ta thôi.
"Thật sao? Ta ngược lại cũng rất nguyện ý tác thành cho bọn họ, chỉ là, Thượng Quan công tử thật không muốn lấy ta sao?" Nhất thời vui mừng nên nàng nổi hứng muốn trêu cợt người ta, dù sao rảnh rỗi không có việc làm, những lời này của nàng hỏi cũng rất nhẹ nhàng nhưng người bị hỏi thế nhưng lại không thể nào nhẹ nhàng được, chỉ thấy hắn cau mày suy nghĩ sâu xa , giống như rất nghiêm túc suy nghĩ lời nàng nói
Suy tính một hồi, hắn liền ngẩng đầu nhìn gương mặt lười biếng của cô gái nào đó, có chút buồn bực nàng tại sao lại hỏi hắn như thế, mà hắn vì sao lại không biết hắn cảm thấy rất rối rắm với vấn đề này đây?
"Ha ha, ta nói Tam muội a, ngươi cũng quá tự đề cao mình rồi, đừng nói ngươi không hề có tướng mạo dù Thượng Quan công tử không ngại dung mạo của ngươi nhưng ngươi có thể mang đến chỗ tốt gì cho Thượng Quan gia gì đây?" Ả nhìn thấy Thượng Quan Cẩn Nam đang do dự nên rất lo lắng hắn sẽ chịu ảnh hưởng, làm ra hành động gì ngoài dự đoán của mọi người , vốn là họ cũng đã thương lượng xong, nếu hắn hiện tại đổi ý như vậy thì rất bất lợi với ả.
Vốn là Thượng Quan Cẩn Nam còn đang do dự nhưng khi nghe được lời nói của Ôn Uyển Nhi mới quyết định, không sai, việc đã đến nước này, không cho phép hắn được đổi ý rồi, vì gia tộc hắn phải cưới Ôn Uyển Nhi dù cho hắn không chút nào thích nàng.