Hoàng thượng khẽ vuốt cằm, lại quay về phía chúng thần trên điện nói: "Chúng ái khanh trước trở về đi, trẫm mệt mỏi rồi, có chuyện gì mai lại bàn tiếp." Sau đó lệnh cho công công bên cạnh đỡ đi ra ngoài, khiến mọi người trong điện ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta không nói gì, hồi lâu sau cũng nhao nhao như ong vỡ tổ ra về, dù sao chủ nhà người ta cũng đã đi rồi, bọn hắn còn ở lại làm chi?
"Nương tử, nàng đi chậm một chút, chờ vi phu với." Trên đường hồi phủ, Tuyết Đại tức giận đi ở phía trước, Dạ Khuynh Thành bị quăng phía sau khổ sở đuổi theo, vừa đuổi vừa cười ha ha nói.
Tuyết Đại vẫn không để ý tới hắn, nàng hiện tại rất tức giận, cực kì tức giận, trong hai mươi mấy năm sống làm người của nàng đây là lần thứ hai bị người khác đùa giỡn như thế này, lần đầu tiên là hại nàng bỏ mình, linh hồn xuyên không đến cái thế giới lạc hậu chết tiệt này, lần thứ hai, là do nam nhân phúc hắc bụng dạ đen tối phía sau kia, lại dám trêu chọc hại nàng mất hết mặt mũi.
Mà nàng cũng là quá mức sơ suất, ngay cả hưu thư bị người ta đánh tráo khi nào cũng không biết, mà thằng nhãi kia dùng cái gì không dùng, lại thay thế bằng một lá thư tình lời lẽ buồn nôn đến Quỳnh Dao cũng phải bái làm sư phụ. (Quỳnh Dao: ô ô các ngươi sao lại kéo ta vào đây, ta thật oan uổng a T^T) Nhớ tới một màn trong triều đình kia, còn có những ánh mắt khác thường của đám đại thần, nàng liền cực kì khó chịu, từ nhỏ đến lớn đây vẫn là lần đầu tiên nàng bịbẽ mặt như vậy, mà cái tên đầu sỏ gây nên lại còn dám bảo nàng phải chờ hắn, nàng chưa cho hắn một đao đã là tốt lắm rồi.
Dưới sự giám sát của Dạ Khuynh Thành, nàng không thể không trở về vương phủ, không phải là nàng muốn về đây, mà là nàng hiểu rõ bản thân không phải là đối thủ của hắn, không cần chạy trốn để rồi rước lấy nhục.
Mặc dù nàng chưa từng thấy hắn động thủ, nhưng bản lĩnh của Tiểu Mao Cầu kia nàng đã lĩnh giáo qua, nàng muốn thương tổn một sợi lông của nó còn rất khó, phải thừa dịp đánh lén mới được, huống chi nam nhân trước mắt nhìn như vô hại này lại là chủ nhân của quả cầu nhỏ kia.
Một sủng vật nho nhỏ của hắn đã lợi hại như vậy thì thực lực của hắn càng không phải nói tới, muốn cùng hắn động thủ, phải nghĩ ra phương pháp trước.
"Nương tử, nàng còn đang giận ta sao?" Dạ Khuynh Thành một đường đuổi tới, đối với Tuyết Đại không để ý mình cũng không để trong lòng, lập tức mở miệng hỏi.
Tuyết Đại vẫn như cũ không để ý đến hắn.
Dạ Khuynh Thành càng không ngừng cố gắng: "Nương tử, đừng nóng giận nữa được không? Chỉ cần nàng không tức giận nữa, muốn ta làm gì cũng được."
Tuyết Đại nghe vậy, lúc này mới dừng bước, nhíu mày liếc hắn một cái: "Làm cái gì cũng được?"
Dạ Khuynh Thành thấy nàng đột nhiên dừng lại, hơi sững sờ, sau đó lại cười bổ sung thêm: "Trừ bỏ việc bảo ta rời xa nàng, cái gì đều được."
Nghe vậy, Tuyết Đại lại quay đầu đi, tiếp tục bước đi, nàng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ là muốn lấy lại tự do của chính mình.
Dạ Khuynh Thành nhấc chân theo sát nàng, lộ ra vẻ mặt khó hiểu nói: "Oa, ta có nói gì sai sao? Nương tử như thế nào lại quay đầu đi không để ý ta?"
Tuyết Đại đi phía trước ngừng lại, xoay người nhìn người phía sau hỏi: "Vì sao ngươi lại cứ bám theo ta?" Nàng phải đem mọi chuyện xử lí rõ ràng mới được, nếu không cứ kéo dài mãi thì thật là phiền toái.
Dạ Khuynh Thành thấy nàng hỏi câu này, không khỏi vừa cười vừa trả lời: "Bởi vì ta yêu nàng." Hắn trả lời rất tự nhiên, như thể đây là chuyện đương nhiên.
Tuyết Đại trợn trắng mắt, cực kì im lặng nói: "Mới thấy qua hai lần ngươi liền yêu ta rồi hả?" Nàng cũng không phải tiểu hài tử dễ bị lừa như vậy đâu!
"Ừ, nàng không tin cũng không sao, dù sao cả đời ta đã định nàng là nương tử của ta rồi." Hắn vô liêm sỉ nói.
"Chậc chậc, vậy tình cảm của ngươi cũng thật rộng nha." Về sau chẳng phải là gặp một người lại yêu một người sao?
"Nàng nghĩ sai rồi, tình yêu của ta, chỉ dành cho nàng mà thôi, những nữ tử khác dù có xinh đẹp đến đâu cũng không thể lọt vào mắt ta." Nàng khinh thường hắn biết, bây giờ chỉ là tạm thời, chờ đến khi nàng hiểu tất cả thì mọi chuyện sẽ khác, hắn có lòng tin, nhất định sẽ có một ngày khiến nàng yêu hắn.
"Mặc kệ ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không quan tâm là ngươi thật tâm hay giả dối, đều không liên quan gì tới ta, ta không thích ngươi, cũng xin ngươi không cần bám lấy ta."
Nàng chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình thanh tĩnh, có yêu hay không yêu, với nàng không quan trọng.
Nghe nàng nói vậy, Dạ Khuynh Thành cúi đầu giả bộ mất mác, sau đó lại chậm rãi ngẩng đầu lên, thay vào đó là một bộ dáng ủy khuất của tiểu tức phụ nói: "Nương tử không thích ta ở điểm nào, ta nhất định sẽ thay đổi, mãi cho đến khi nương tử hài lòng mới thôi." Hắn giơ tay thề son sắt nói.
Tuyết Đại nheo mắt nhìn hắn, nam nhân này thật sự là ngốc hết thuốc chữa, chẳng lẽ nàng nói như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?
"Vậy ngươi nói xem ngươi thích ta ở điểm nào, ta đổi!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
Lời này vừa nói ra, Dạ Khuynh Thành quả nhiên bị đả kích, chỉ là im lặng nhìn nàng, không nói nên lời.
Trầm mặc nửa ngày, Tuyết Đại dẫn đầu xoay người rời đi, thở phì phò quay về vương phủ.
"Này, ngươi nói chủ tử và chủ mẫu như thế nào còn chưa có trở lại? Sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Đều đã đi lâu như vậy, như thế nào đến bây giờ còn chưa trở lại? Sắp đến giờ ăn trưa rồi đó.
"Làm sao ta biết được? Ngươi yên tâm đi, Vương gia và Vương phi không có việc gì, nói không chừng sẽ trở về ngay bây giờ." Tại Hi quốc có thể nói không có kẻ nào đủ mạnh để thương tổn Vương gia nhà hắn cho nên Vô Tình cực kì yên tâm.
"Này ta nói, ngươi như thế nào không có một điểm lo lắng vậy hả?" Tuy nó biết chủ tử có tu vi cường hãn, nhưng nam nhân trước mặt này lại không biết rõ được bằng nó, vì sao có thể khẳng định một cách chắc chắn chủ tử không có việc gì như vậy chứ?
Ở cửa vương phủ, Ly Nặc và Vô Tình lại bắt đầu đấu võ mồm, chính tại lúc bọn họ nước miếng tung bay, mắt thấy tình thế không ổn, liền muốn xông vào đánh nhau một trận thì hai bóng dáng một đỏ một trắng xuất hiện trong tầm mắt, hai người thấy vậy, chẳng quan tâm đánh nhau nữa mà cùng hướng hai bóng dáng kia chạy tới.
"Hai vị chủ tử rốt cuộc cũng về rồi, nếu hai người còn không về sớm hơn nữa thì Ly Nặc đã đến tận hoàng cung đón rồi, ha ha." Ly Nặc ở một bên rất chân chó cười cười, làm như không thấy sắc mặt không tốt của hai vị chủ tử.
"Vương gia, Vương phi mau mau vào đi, bữa trưa đều đã chuẩn bị tốt rồi." Vẫn là Vô Tình đáng tin hơn một chút.
Dạ Khuynh Thành không để ý tới Ly Nặc, chỉ gật đầu với Vô Tình, nhàn nhạt đáp một câu: "Ừ."
Sau liền muốn đỡ Tuyết Đại đi vào trong, lại bị Tuyết Đại lắc mình tránh thoát được, đi thẳng vào trong phủ.
Dạ Khuynh Thành nhìn bàn tay của mình có chút thất bại, sau đó cũng đi vào theo.
Để lại hai kẻ mờ mịt không hiểu gì.
Sau khi trở lại phòng, Tuyết Đại thuận tay đóng cửa phòng lại, chính mình rầu rĩ không vui nằm ườn ra giường, không bao lâu liền truyền đến tiếng đập cửa.
"Cộc! Cộc! Cộc!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh Dạ Khuynh Thành: "Tuyết Nhi, mau mở cửa, ta đem đồ ăn đến cho nàng đây."
Hắn biết nàng túc giận, khẳng định sẽ không đi phòng ăn ăn cơm, cho nên hắn liền đem đồ ăn tới đây.
"Ta không đói bụng, ngươi đem đi đi, ta muốn nghỉ ngơi, không có việc gì đừng quấy rầy ta." Bên trong truyền đến âm thanh của Tuyết Đại.
Người ngoài cửa nghe thấy vậy, cũng không vội vã rời đi mà tiếp tục khuyên nhủ: "Ngoan, mau mở cửa đi, nếu không ăn cơm sẽ bị đói, thân thể cũng sẽ yếu đi."
Bên trong không còn âm thanh truyền ra nữa, Tuyết Đại rõ ràng không muốn để ý đến hắn nữa, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, đối với âm thanh ồn ào bên ngoài mắt điếc tai ngơ.
"Nếu nàng không mở cửa, ta sẽ phá cửa đấy..." Nam nhân đứng ngoài cửa giống như đang lừa gạt tiểu hài tử uy hiếp.
Tuyết Đại vẫn như cũ không để ý.
Không bao lâu, cửa đã bị đạp bay, Dạ Khuynh Thành bưng khay thức ăn đứng ở ngoài cửa, đá cánh cửa vừa bị mình đạp đổ sang một bên, nghênh ngang đi vào phòng. (cánh cửa: chủ nhân thật độc ác a ToT; Saki: haizzz thật tội nghiệp cho mi khi có chủ tử như vậy)
Mặc dù cửa phòng bị người ta đạp đổ, Tuyết Đại cũng không có phản ứng gì, chỉ hé mắt nhìn một cái rồi lại tiếp tục coi nam nhân kia như không khí.
Dạ Khuynh Thành đặt khay thức ăn lên trên bàn, liền đi đến bên giường, híp mắt cười nhìn Tuyết Đại đang giả bộ ngủ nói: "Nàng là tự chính mình đến ăn hay cần ta bồi nàng ăn?"
Tuyết Đại rốt cuộc biết mình không thể giả bộ nữa, trừng mắt nhìn hắn rồi ngồi dậy, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn cánh cửa bị namnhân đạp đổ, nàng rất tin tưởng, nếu như nàng còn tiếp tục giả bộ không muốn ăn, hắn nhất định sẽ đút cho nàng ăn.
Nếu đã vậy thì việc gì phải đóng kịch cho mệt, nàng đích xác cũng rất đói bụng, vừa ngồi xuống liền bưng bát lên ăn, không có nửa điểm khách khí.
Dạ Khuynh Thành thấy nàng hành động không khác gì một đứa trẻ đang giận dỗi, không khỏi cười khẽ, cũng đi đến bên bàn ngồi xuống, một mặt nhìn nàng ăn, một mặt cũng tự gắp thức ăn cho chính mình, hai người cùng ăn.
Sau khi dùng bữa xong, Tuyết Đại lại bò lên lên giường nằm, Dạ khuynh Thành rất tự giác thu dọn bát đĩa xong liền đi ra ngoài cửa, đi tới của lại bị Tuyết Đại gọi lại.
"Đừng quên sửa lại cái cửa bị ngươi đạp hỏng." Tuyết Đại nhắm mắt lại, mí mắt cũng không nâng nói một câu.
Dạ Khuynh Thành xoay người nhìn Tuyết Đại, lập tức cười nói: "Tốt." Chỉ là sửa một cánh cửa thôi, chuyện nhỏ mà.
Sau khi đem đồ ăn đi, Dạ Khuynh Thành trở lại, tìm xong đầy đủ dụng cụ, liền bắt tay vào sửa lại cánh cửa cho Tuyết Đại.
Bọn hạ nhân đang làm việc nhìn thấy cảnh này, cũng không nhịn được đến vây xem, lại bị Dạ Khuynh Thành ném cho một ánh mắt sợ tới mức không dám tiến thêm bước nào.
Tuyết Đại hiện giờ vẫn đang nằm trên giường ngủ, bọn hắn mà tiến thêm không phải là nhìn thấy nàng rồi hả? Tuyết Đại là người của hắn, chỉ có hắn mới có tư cách nhìn nàng ngủ, những kẻ khác dám nhìn lén chỉ một cái hắn nhất định sẽ móc mắt kẻ đó. (ặc ca bạo lực quá =.=”)
Bọn hạ nhân đều cảm thấy kì quái, sau khi khỏi bệnh Vương gia giống như biến thành một người hoàn toàn khác, trước đây Vương gia đều tự nhốt mình trong phòng cả ngày, ngay cả hạ nhân bọn họ cũng không mấy khi được nhìn thấy hắn.
Lúc này Ly Nặc đi tới, nhìn thấy chủ tử nhà mình đang ngồi chồm hỗm ở trước cửa phòng chủ mẫu, tự mình động thủ sửa lại cửa, thật sự khiến nó cười ngất, vạn năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên nó nhìn thấy chủ tử như thế này, ách, tự mình làm những công việc của hạ nhân, đây thật đúng là chuyện lạ có thật nha.
Ai, vẫn là chủ mẫu có sức quyến rũ, cũng chỉ có nàng mới dám sai khiến chủ tử làm mấy loại chuyện này, nếu là kẻ khác mà nói, khẳng định đã sớm bị chủ tử cho một chưởng bay đến Tây Thiên!
Nó đang chuẩn bị tiến lên hỏi chủ tử có cần nó giúp gì không thì một vật thể không xác định hướng thẳng mặt nó bay tới, theo bản năng nó vội vàng tránh né, chỉ thấy vật thể không rõ ràng kia đập vào một cây cổ thụ phía sau. Ngay sau đó, cây cổ thụ kia liền "Rắc" một tiếng rồi ngã gục, một cái búa cũng theo đó mà rơi xuống bụi cỏ. (.... toát mồ hôi)