Mi Trang nói: "Các nàng ngay lúc đầu đã bày cục, chỉ đợi ta chui đầu vào lưới." Tỷ ấy gắt gao nắm lấy khăn tay: "Cũng trách ta vô dụng!" Hai hàng thanh lệ theo sự đau thương bi phẫn của tỷ ấy mà chảy xuống:
Cho đến khi Phục Linh cầm quần áo dính máu đi ra, ta vẫn còn không biết được rằng thật sự ta không có bầu.
Mi Trang nắm chặt bàn tay, bi phẫn đến nỗi móng tay bị đứt và rơi xuống khiến tôi bị hù doạ nhảy dựng lên. Trong mắt Mi Trang lộ ra vẻ sáng như tuyết hận: "Các nàng lại lấy chuyện hoàng tự để chỉnh đốn ta!"
Nhớ tới niềm vui của Mi Trang sau khi nghe tin mình mang thai tôi không khỏi chua sót. Tỷ ấy muốn có con đến nhường nào để an ủi ban đêm tịch mịch lạnh lùng, lại còn có thể củng cố ân sủng quân vương cùng vinh quang của gia tộc.
Tôi an ủi: "Việc đã đến nước này bao nhiêu cũng vô ích. Chắc tỷ tỷ hiểu được, ngay cả muội cũng suýt chút nữa là bị hãm hại.
Vậy mà hoàng thượng còn muốn phục hồi quyền quản lý hậu cung cho Hoa phi, nếu không có muội hôm nay cho nàng ta vào tròng, chỉ sợ sau này muội cùng với Lăng Dung không được sống yên ổn."
Ở bên trong ta đã nghe được rõ ràng. Mi Trang thê lương nói: Ta đã không còn hữu dụng nữa, chỉ mong không liên lụy tới các muội. Dứt lời, tỷ ấy nghiêng người lau lệ: "Có thể cứu ta thoát được khốn cảnh trước mắt là tốt nhất, nếu như không thể cũng không cần miễn cưỡng. Muội một mình chống đỡ đại cục cũng phải cẩn thận mới được, nhất định không được như ta..."
Lòng tôi càng muốn khóc, lại sợ khiến Mi Trang càng thương tâm nên đã ngưng mặt cố kìm lại.
Trong điện, bóng cành lá của cây cổ thụ thản nhiên lắc lư, như thể quỷ hồn vươn cánh tay gầy khô. Tiếng côn trùng kêu to trong bóng đêm càng cô đơn trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến trong lòng tôi dấy lên từng đợt thê lương.
Tôi cực lực van xin: Hoàng Thượng... Người.. Nhưng mà rốt cuộc tôi nói không được. Cử chỉ của Huyền Lăng đối với Mi Trang không khỏi khiến tôi thất vọng đau khổ.
Thỏ tử hồ bi, môi hở răng lạnh! Rốt cục, tôi kiềm chế không được đáy lòng, đối với chuyện trước kia thất vọng cùng bi ai, chậm rãi từng chữ từng chữ nói: "Hoàng Thượng...Có lẽ người xác thực không phải phu quân của tỷ muội ta...Chúng ta năm đó thành tâm khẩn cầu, nhưng vẫn vô vọng."
"Phu Quân?!" Mi Trang cười lạnh đi ra, lắm lúc gần như chói tai: "Ngay cả tề nhân thê thϊế͙p͙ đều hiểu được, 'Phu quân' là người mà nữ tử có thể dựa vào cả đời..." Mi Trang cắn chặt môi, nén giận nói:
"Ngài... ngài chưa bao giờ có thể để cho tỷ muội ta nhìn lên và dựa vào!"
Giọng của Mi Trang đầy thống khổ, tựa hồ vẫn không chịu nổi gánh nặng chuyện cũ: "Năm đó ta cùng với muội đồng bạn chốn khuê phòng, ngày dài nhàn nhã, lúc nào cũng kỳ vọng tương lai có thể gả cho một lang quân như ý. Mặc dù ta một khi lấy phải quân vương, tuy không dám ʍôиɠ phu thê ân ái, chỉ mong hắn thương ta, yêu ta, cho ta làm chỗ dựa cả đời."
Giọng của Mi Trang vì bị kϊƈɦ động mà nghẹn lại, lời nói của tỷ ấy lởn vởn trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy chua xót. Những lời này là năm đó trong khuê phòng, nữ tử nào cũng đã nói qua...
Tôi miễn cưỡng rưng rưng khuyên nhủ:
"Tỷ yên tâm, chuyện các nàng hãm hại tỷ muội sẽ cho người đi tra, sẽ sớm có kết quả, tỷ kiên nhẫn một chút. Ngày nào đó mà tra ra manh mối, hoàng thượng sẽ nhất định bồi thường cho tỷ tỷ, trả lại sự trong sạch cho tỷ tỷ."
Mi Trang đau thương tươi cười dưới ánh trăng, không hề để lộ ý tứ:
Bồi thường? Bao ngày nay chịu oan uổng cùng đau đớn, làm sao hắn có thể bồi thường được. Nâng ta như trứng rồi vứt bỏ ta, không tin ta. Hắn quả nhiên là bạc tình, tình xưa một chút cũng không nhớ đến!
Trong lòng có mờ mịt cũng chưa biết có phải do sợ hãi hay không, nhưng lại mờ mịt nhiên không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong lời nói của Mi Trang như có con thuyền di động gặp phải sóng lớn, rốt cục dần dần chìm xuống...