Lão thái y sau một hồi thăm khám, ông chỉ lắc đầu rồi gương mặt có phần phức tạp lưỡng lự không biết nên mở lời thế nào.
Hạ Hạ nhìn ông như vậy không giữ được bình tĩnh đi đến đập mạnh tay lên bàn làm mặt hung dữ với ông.
- Ông…Cố Mạn rốt cuộc là sảy ra chuyện gì?
- Chuyện này…
- Nói mau, hay ông muốn ta nhổ hết râu của ông ông mới chịu nói.
Hạ Hạ xoắn tay áo cô xông đến chỗ lão thái y cũng may Châu Vĩnh đứng bên cạnh cô kịp thời cản người lại.
Lão thái y gương mặt tái nhợt vội đưa tay che đi hàm râu của mình vội lên tiếng.
- Cố Mạn pháp sư quả thực ta không đoán ra bệnh, tất cả mọi thứ đều bình thường, còn vì sao người lại ra vậy thì ta không rõ.
- Không rõ? Vậy ông làm thái y làm gì? Ông tin ta sẽ bức hết râu ông không hả?
- Haha…hahaha…
Hạ Hạ như không giữ được bình tĩnh, cô một lần nữa xông đến chỗ lão thì bất ngờ có tiếng cười đầy ma mị phát ra bên trong căn phòng họ đang đứng.
Hạ Hạ dừng tay, cô cùng mọi người nhìn nhau nhưng hầu như không ai phát ra giọng cười ấy cả.
Đang hoang mang họ nhìn lại chỗ chiếc giường, âm thanh của tiếng cười ma mị kia một là nữa vang lên lần này còn ma mị rùng rợn hơn trước.
- Haha…hahaha…hahaha…
- …
Tất cả mọi người đều nín thở, không ai dám di chuyển mồ hôi đã bất đầu chảy hai bên thái dương.
Phạm Nhạc đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa, tiêng cười vừa dứt y hô lớn.
- Chạy!!!
Đồng loạt bọn họ chạy ra ngoài nhưng họ chỉ chạy được hai bước cánh cửa đã khép lại đóng chặt, dù có làm cách gì cũng không thể mở ra.
Tiếng cười ấy một lần nữa vang lên nhưng kèm theo đó là tiếng ồm ồm rất khó nghe nó khá giống với âm thanh mà cậu đã từng nói, ai cũng rùng mình rợn cả tóc gáy.
- Hhahaha…muốn chạy…trả mạng cho ta, các ngươi mau đền mạng cho ta.
Âm thanh mỗi lúc một lớn, có tiếng gì đó rất đinh tai như tiếng xiềng xích đang bị kéo lê.
Tiếng xiềng xích một lúc một lại gần, Phạm Nhạc nuốt nước bọt nhìn vài khoảng không trước mặt rồi nhắm tịt mắt, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa rất mạnh.
‘‘Rầm…Rầm…Rầm’’
- ÁAAAAAA!!!
- Châu Vĩnh, Phạm Nhạc, Hạ Hạ…mọi người làm gì bên trong vậy?
- Là Hạ tướng quân, mau mở cửa cho bọn ta nhanh lên.
- Cửa không khóa sao các ngươi không tự mở.
Hạ tướng quân đứng bên bên ngoài có chút thắc mắc, nhưng y cũng đưa tay đẩy mạnh cửa.
Cánh cửa vừa hết ra, tiếng xiềng xích cũng biến mất, giọng cười đầy ma quái kia cũng biến mất.
Mọi người như nhìn thấy được ánh sáng, vội chạy hết ra bên ngoài.
Lão thái y vì quá hoảng sợ đã ngất đi cũng được Tiểu Hồng, Tiểu Mai lôi ra bên ngoài.
Nhìn ai cũng tái nhợt, gương mặt lộ rõ sự sợ hãi nhìn vào bên trong Hạ tướng quân có chút tò mò, thổ nhẹ vai của Phạm tướng quân hỏi nhỏ.
- Các ngươi gặp ma hay sao mà kinh sợ vậy?
- Nó còn hơn cả ma…
Phạm Nhạc bỏ dở câu nói khi nhìn thấy Duệ vương đi đến, mọi người vội đứng dậy hành lễ với hắn.
Nhìn gương mắt ai nấy có phần sợ hãi hắn nhíu mày chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa phòng cậu một lần nữa đóng sầm lại.
‘‘Rầm’’
- Lại là nó…
- Nó?
- Là ma…bên trong có ma…
Châu Vĩnh vội bịt miệng Hạ Hạ lại không cho cô lên tiếng, nhưng đã quá muốn Duệ vương đã nghe mất rồi.
Hắn nhíu mày cứ nghĩ là trog giả thần giả quỷ do cậu làm ra nên tức giận đạp cửa đi vào.
Phí phách là vậy nhưng ngoặc nỗi hắn có dùng lực mạnh đạp đến đâu thì cánh cửa vẫn nằm im lìm như vậy.
Đám người Hạ tướng quân đứng phía sau không khỏi nhịn cười.
Duệ vương lại không muốn mất mặt trước đám người này, nghe tiếng cười khúc khích phía sau liền xoay người trừng mắt nhìn họ.
Nhưng đám người Hạ tướng quân lại kinh ngạc vội chỉ tay ra phía sau hắn.
Khi hắn xoay người lại cánh cửa cũng từ từ mở ra, bên trong một người đầu tóc bù xù đang đứng đó nghiêng đầu nhìn hắn.
Từ hai hốc mắt ánh mắt bất chợt mở to nhưng chỉ toàn một màu trắng, máu đen bắt đầu chảy ra kèm theo đó là những con con trùng bò lúc nhúc trông rất kinh tởm một mùi hôi thối sộc thẳng vào mũi khiến họ vội bịt mĩu không thể nào ngửi tiếp được.
Hạ Hạ hay Châu Vĩnh mạnh mẽ như Hạ tướng quân nhìn thấy cảnh đó cũng vội ôm bụng xoay người nôn thốc nôn tháo.
Duệ vương hắn cũng cảm nhận được mùi thối kinh tởm kia, hắn nhẹ xoay người, gương mặt phóng đại của người kia áp sát mặt hắn.
Nhe hàm răng trắng ra nhìn hắn mà cười, máu đen bên trong cũng chảy ra, kèm theo đó là mấy con trùng béo tốt đang bò lúc nhúc chui ra ngoài.
Duệ vương bị dọa sợ vội lùi về sau mấy bước, đưa tay che mũi mình lại.
Người kia nhìn kỹ gương mặt có phần giống Cố Mạn nhưng lại có phần rất giống hắn.
Người đó chỉ đứng đó mỉm cười lộ hàm răng trắng tinh rồi nhanh chóng biến mất.
Đám người có mặt ở đó rùng mình, gai óc của họ đã nổi lên khi nào.
Có cho tiền họ cũng không dám bước vào bên trong nhưng chợt Tiểu Mai la lên làm cho mọi người giật mình rồi lo lắng nhìn vào bên trong.
- Cố Mạn…Cố Mạn vẫn còn bên trong.
- Đúng…đúng…tên lúc nãy có làm gì huynh ấy không…Các ngươi là nam nhân mau vào trong đi.
- Ta?
Hạ Hạ vừa nói vừa đẩy Hạ tướng quân về phía trước, Hạ tướng quân dở khóc dở cười nhìn Phạm Nhạc cầu cứu rồi lôi luôn người đi.
Đi đến chỗ Duệ vương đang đứng họ nuốt nước bọt rồi cả ba cùng vào bên trong.
Bước chân vừa mới đặt vào bên trong thì cánh cửa một lần nữa đóng sầm lại.
Đám người bên ngoài lại một phen giật mình, ai cũng ôm lấy nhau sợ hãi lén nhìn vào cánh cửa phòng của cậu mà chờ đợi.
Ba người Duệ vương vào bên trong họ từ từ đi đến chỗ giường cậu đang nằm.
Cố Mạn vẫn nằm đó, im lặng, mắt cậu vẫn mở chỉ là nó vô hồn không có một chút sức sống.
Duệ vương không biết vì sao lại đưa tay chạm vào tay cậu, ánh mắt cậu từ từ khép lại, Duệ vương vội bế cậu rồi bước ra khỏi phòng.
Lúc ba người vừa mới bước ra, cánh cửa đập dữ dội rồi nó đóng lại một cách mạnh bạo nhất rồi lại yên lặng nhue chưa có chuyện gì xảy ra.
Cố Mạn nằm gọn trong tay hắn, nơi này nhìn lại trông rất u ám và lạnh lẽo.
Họ không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng khung cảnh nơi này dường như đang thay đổi.
Mọi người vội lùi về lại gần nhau, Duệ vương nhanh chóng cho người ra ngoài, nơi này không thể ở lâu và hắn cũng đã cho đóng cửa nơi này cấm ai lui tới.
Còn cậu tạm thời sẽ được đưa đến Dạ Yến cung, nơi này trước kia là của một phi tần nhưng bọn họ đã bị Hạ tướng quân ban tiền bạc và đã đuổi ra khỏi cung.
Hắn đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường định xoay người rời đi thì khựng người lại khi phát hiện tay áo của mình đã bị vướn vào gì đấy.
Nhưng khi nhìn xuống kiểm tra hắn phát hiện tay áo hắn vướn là do cậu đang nắm.
Hắn định đưa tay gỡ ra nhưng không hiểu sau chỉ nhếch miệng rồi lệnh cho mọi người ra ngoài, hắn muốn ở riêng với cậu không muốn ai làm phiền.
Mọi người dù lòng có chút không muốn nhưng vẫn ra ngoài chừa lại không gian riêng cho hai người.
Duệ vương ngồi xuống nền dựa người vào thành giường nhìn người trước mặt.
Quả thật hắn nhìn cậu rất quen thuộc không đơn giản chỉ vì cậu là vương hậu của đệ đệ hắn.
Bỗng hắn nhìn thấy bàn tay bên kia cậu đang nắm chặt một cây trâm.
Nhìn kỹ nó rất giống cây trâm của hắn, bỗng đầu hắn đau dữ dội, trong đầu hắn lại hiện lên chàng thiếu niên có nụ cười rất rạng rỡ.
Tướng người khá cao chạy phía trước mặt hắn lẫn trong một cánh đồng hoa cải vàng.
Người này luôn miệng gọi tên hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấy được mặt người đó chỉ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ kia mà thôi.
Cái ký ức đó cứ lặp đi lặp lại mấy ngày nay của hắn, hôm nay sau khi nhìn thấy cậu nó lại một lần nữa hiện ra.
Hắn rất khó chịu vì rốt cuộc người thiếu niên ấy là ai, chắc chắn không phải Châu Vĩnh vì Châu Vĩnh không cao đến vậy..