Gia Dung vì lo cho Châu Mộc mà mấy ngày nay y không ngủ được.
Đang loay hoay chỉnh lại chăn cho Châu Mộc thì y chỉ nghe được một tiếng ‘‘tách’’ rồi không biết gì cả.
Cố Mạn đứng phía sau vội đỡ lấy y và đặt y lên ghế lớn gần đó cho y nghĩ ngơi.
Cố Mạn nhếch miệng cậu đi đến bên cạnh giường nhìn Châu Mộc đang yên tĩnh nằm đó.
Đôi mắt cậu hơi nheo lại, bàn tay cậu từ từ đưa lên rồi tận dụng hết sức lực thời cha sinh mẹ đẻ để trực tiếp giáng xuống mặt y một tai.
- Ngươi còn muốn ngủ.
- A…chủ nhân người không nhẹ tay hơn được sao?
- Hừ.
Ngươi thì sướng rồi, được người đẹp chăm sóc, sống trong mộng tưởng như vậy không muốn tỉnh lại cũng phải.
Châu Mộc toát mồ hôi, y khẽ rùng mình vì cáu nói đó của cậu.
Vốn dĩ chuyện họ bị thương là thật nhưng lại không nghiêm trọng đến mức này.
Chẳng qua họ đang muốn diễn một vỡ kịch nhưng có vẻ do được Gia Dung tận tụy chăm sóc nên Châu Mộc mới không chịu tỉnh.
Châu Mộc ngồi dậy nhìn Gia Dung đang ngủ trên ghế một lát rồi nghiêm mặt nhìn Cố Mạn đang ung dung ngồi thưởng trà trên bàn.
- Chủ nhân, tiếp theo người định làm gì?
- Lãnh Cung Nghi thất bất ngờ y lại là Vương Phiến A Doạt.
- Và?
- Ta thắc mắc sau lớp mặt nạ kia thì gương mặt thật của y sẽ ra sao?
Cố Mạn khẽ cong môi khi nhớ lại mấy ngày trước, lúc cậu và Châu Mộc vô tình phát hiện người của Lãnh Cung Nghi có hành động mờ ám nên hai người đã bám theo.
Cũng tại đây họ lại nghe được một bí mật mà cho dù đến Duệ vương chưa chắc hắn lại chấp nhận được.
Tại một hang động trên núi, Cố Mạn và Châu Mộc đã theo dõi được người của Lãnh Cung Nghi đi vào trong.
Cậu đưa mắt nhìn vào trong rồi hất đầu bảo Châu Mộc vô trước.
Châu Mộc chỉ biết đưa mắt lườm cậu một cái rồi nhẹ nhành di chuyển vào bên trong.
Cả hai nắp mình vào sát một góc khuất, tại đây cả hai có thể nhìn rõ và nghe rõ đám người của Lãnh Cung Nghi nói gì.
- Chủ nhân.
- Ngươi đến rồi sao, không ai theo đuôi ngươi chứ?
- Vâng.
- Tên Duệ vương kia điều tra ra được gì chưa?
- Vâng, vẫn chưa.
- Vương Phiến Bá Duệ, Vương Phiến A Doạt cả hai đều mang họ Vương sao ngươi lại có thể sống trong nhung trong lụa còn ta thì phải lẫn trốn, đến tên mình cũng không dám nói ra.
‘‘Cạch’’
- Ai?
Lãnh Cung Nghi nghe tiếng động phát ra phía ngoài cửa hang, y lấy trong người ra một lá bùa vội phóng về nơi phát ra tiếng động.
Bên này vì Cố Mạn nhìn thấy chuột nên đã nổi giận, cậu định một tay bóp chết nó nhưng vì Châu Mộc cản lại, giữ hai người xảy ra tranh chấp nên mới gây ra tiếng động.
Cố Mạn vội phát tay đạo bùa kia của y liền bốc cháy, hai người chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài.
Cố Mạn gương mặt gợn đòn đi đến trước mặt đám người Lãnh Cung Nghi.
- À…Lãnh Cung Nghi à không…Vương Phiến A Doạt mới đúng nhỉ?
- Ngươi đã nghe được gì rồi?
- Đủ để biết ngươi đến đây để làm gì?
- Ngươi…
Lãnh Cung Nghi trừng mắt nhìn cậu, Cố Mạn cố tỏ ra sợ hãi chạy ra phía sau Châu Mộc rồi lén đưa mất nhìn y.
- Ta sợ lắm đó, ngươi đừng nhìn ta như vậy?
- Ngươi là Cố Mạn, pháp sư của Đại Duệ?
- Quá khen rồi, ta là phù thủy không phải pháp sư.
Lãnh Cung Nghi nhíu mày, y liền lui lại hai bước cùng với người của mình tay kết ấn, miệng đọc chú.
Kết giới được tạo ra ngay giữ lối ra vào.
Cố Mạn và Châu Mộc nhìn nhau rồi nhún vai nhue chưa nhìn thấy gì, cậu lại lên tiếng chất vấn.
- Vụ nổ ở hoàng cung là do ngươi đã đứng sau?
- Ngươi đang nói gì ta không hiểu?
- Thái hậu, những thứ bà ta đã dùng từ bùa chú đến các kết giới phong ấn linh hồn nếu ta đoán không lầm người đứng sau…không phải bà ta mà là ngươi A Doạt thái tử.
Cố Mạn cố tình nhấn mạnh tên A Doạt muốn xem xem phản ứng của y sẽ thế nào.
Không làm cho cậu thất vọng, Lãnh Cung Nghi có chút giật mình, y bàn tay siếc chặt.
- Đúng thì đã sao? Đám người đó là tự họ tìm đường chết ta chỉ giúp họ đi sớm hơn một chút mà thôi.
- Mượn tay ta để diệt đám người đó, có lẽ ngươi cũng đã tính trước?
- Không hề, ta cũng khá ngạc nhiên khi một tên nhu nhược yếu đuối xuất ngày chỉ biết khóc lóc như ngươi lại là một tên có sức mạnh như vậy.
Đến khi tận mắt nhìn ngươi hóa điên tự tay gϊếŧ chết đám người kia thì ta lại thầm cảm ơn ngươi.
- Không cần cảm ơn ta, kế hoạch của ngươi tuy rất hoàn hảo nhưng rất tiếc từ lâu đã bị ta phát hiện.
Thứ ta không ngờ đến chính ngươi lại là thái tử đã chết trong vụ hỏa hoạn năm đó.
Lãnh Cung Nghi ánh mắt kinh ngạc khi nghe cậu nhắc về vụ hoả hoạn kia.
Chuyện năm đó chỉ có y là người biết rõ vì mẫu thân y và cung nữ đã cứu y đều không còn.
Lãnh Cung Nghi viền mắt đã đỏ, y nhìn cậu nghi ngờ nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
- Ngươi đã biết được những gì về vụ hỏa hoạn năm đó?
- Cha gϊếŧ con, đuổi cùng diệt tận cỏ rác phải bỏ chạy đến An Lãnh quốc.
Ta đoán không sai chứ.
Lãnh Cung Nghi bây giờ đã thực sự nổi giận, những chuyện đó y vĩnh viễn muốn chôn vùi hắn nhưng chính cậu lại khiến y phải nhớ lại những chuyện đó.
Lãnh Cung Nghi vội lao về phía cậu, Cố Mạn vì đang liếc nhìn xung quanh vì cậu vẫn nghe tiếng chuột đâu đây.
Chì vì không để ý lại lãnh ngay một cú đá vào ngực của mình, Cố Mạn lùi về sau mấy bước.
Cũng may Châu Mộc ở phía sau đỡ cậu kịp thời, hai bên cứ như vậy mà lao vào đánh nhau.
Cố Mạn hiểu rõ tâm trạng của Lãnh Cung Nghi như thế nào, và cũng là cậu muốn dùng chiêu khích tướng này để muốn biết thực lực thật sự của y.
- Tên khốn, hôm nay Lãnh Cung Nghi ta sẽ lấy mạng ngươi.
- Lấy mạng ta thì được, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ xem ngươi trả thù như vậy rồi tâm ngươi có vui không?
- Không liên quan gì ngươi.
- Có liên quan đấy vì ta là thánh nhân sống đến để giúp ngươi.
- Nhiều lời.
- Ngươi.
Lãnh Cung Nghi nghe cậu càng nói giống như đang bỡn cợt mình, không biết từ đâu lấy ra năm đạo bùa màu đen phóng nhanh về phía cậu.
Cùng lúc đó con chuột lúc nãy lại chạy ra ngay chỗ cậu đang đứng.
Trong đời Cố Mạn ghét nhất là chuột nên cậu thay vì đỡ đòn hay tránh né thì lại trực tiếp cuối người cầm lấy con chuột kia trên tay và bóp nát.
Cũng cùng lúc đó năm đạo bùa của Lãnh Cung Nghi cũng đã lao đến trực tiếp dán vào người cậu.
Cố Mạn chỉ kịp nhìn rồi một loạt tiếng nổ vang lên, kèm theo đó là tiếng la thất thanh của cậu.
- A…khốn kiếp, ngươi cần ra tay mạnh thế không hả?
- Vẫn còn mạnh miệng?
- Chủ nhân cẩn thận.
Châu Mộc bên này nghe tiếng hét của cậu vội chạy đến, nhìn thấy Lãnh Cung Nghi lấy ra một thứ vũ khí khác khá giống móng vuốt của loài thú to lớn.
Y chỉ kịp che chắn trước người cậu rồi trực tiếp lãnh trọn lấy nó.
- Châu Mộc…Châu Mộc…
- Chủ nhân…mau chạy đi…
- Chết tiệt, hôm nay ông không chơi với các người nữa.
Cố Mạn vội đỡ lấy Châu Mộc dậy, cậu định một lần nữa xé rách không gian để bỏ chạy nhưng Lãnh Cung Nghi đã nhanh hơn một bước dùng ám khí ném về phía cậu.
- Muốn chạy sao?
- Ưmm…có độc.
Cố Mạn gương mặt có chút nhăn lại, cậu cố gắng giữ vững Châu Mộc lén búng tay một phát kết giới giữ cửa hang lập tức biến mất.
Cậu vội ném về phía sau ba viên thuốc nổ do tụe tay mình chế, tiếng nổ và khói trắng đã giúp họ chạy thoát.
Cố Mạn chạy được một đoạn, vì chất độc trên ray đang lang rất nhanh cậu thở hổn hểnh rồi quăng mạnh Châu Mộc xuống đất, hừ lạnh giọng nhìn quanh.
- Mau dậy đi, đừng diễn nữa, lão tử ta trúng độc rồi cần ngươi trị thương..