Vướng Mắc Ngọt Ngào

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yên lặng.

Hai người có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Trong phòng không bật đèn, nhưng ánh đèn yếu ớt ngoài cửa sổ rọi vào có thể khiến Thẩm Thư Dư thấy rõ khuôn mặt cương nghị của Phó Chước, điển trai kiên cường khiến người ta mê muội. Ở bên nhau ngày càng lâu, Thẩm Thư Dư hình như càng say mê khuôn mặt này, trước kia cô luôn cho rằng diện mạo của Phó Chước rất có tính công kích, bây giờ hoàn toàn tương phản, bởi vì khi Phó Chước đối xử dịu dàng với cô đều khiến người ta không thể chống đỡ được.

Đầu lưỡi anh thăm dò trong miệng cô, mang theo một chút dồn dập, quấn quýt đầu lưỡi của cô. Là nóng bỏng, đam mê, quên mình.

Thẩm Thư Dư bị anh đè lên khung cửa, bị anh ôm lấy toàn thân đến mức hai chân không có điểm tựa.

Sức lực của anh rất mạnh mẽ, dễ dàng bồng bế cô.

Lồng ngực anh dính sát với cô, cánh tay quấn chặt cô, dính sát nhau kín kẽ không chỗ hở, cũng giống như sợ cô trốn khỏi lồng ngực mình.

Hơi thở của Thẩm Thư Dư hỗn loạn, gân cốt toàn thân dường như rã rời.

Anh cũng vậy.

Hình như cả người từ trên xuống dưới đều là điểm nhạy cảm, chỉ cần đối phương chạm nhẹ thôi.

Bởi vì say tình trên khuôn mặt Phó Chước mang theo vẻ gợi cảm mà trước đây không nhìn thấy. Trong bóng tối có thể thấy rõ đường nét của anh tựa như dao gọt.

Thẩm Thư Dư rất khẩn trương, nhưng sự khẩn trương này nảy sinh từ khi Phó Chước cắn mút trong miệng cô, nó dần dần được thay thế bằng cảm giác tê dại từng đợt. Cô thích cảm giác hôn môi với anh, lần nào cũng không thể kiềm lòng.

Bởi vì say tình, Thẩm Thư Dư cũng chủ động mút môi Phó Chước. Tay cô bám lấy cổ anh, hai chân không điểm tựa vòng qua chiếc eo nhỏ của anh.

Tư thế này quả thật cực kỳ phóng túng.

Môi lưỡi quấn quýt, trong miệng anh còn có vị bạc hà nhàn nhạt, hơi thở mát mẻ khoan khoái khiến cô không thể tự chủ muốn tới gần.

“Có phải anh ăn kẹo bạc hà không?” Thẩm Thư Dư hỏi.

Phó Chước lắc đầu, giọng khàn khàn: “Em đoán xem.”

Một bàn tay anh trượt lên cần cổ của cô, chạm vào nhẹ nhàng tựa như mang theo luồng điện như có như không.

Thẩm Thư Dư cũng lắc đầu: “Em không đoán.”

Phó Chước cong khóe miệng: “Lại hôn một chút nữa.”

Anh rất thích hôn cô.

Phó Chước vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên hôn môi. Đêm giao thừa đó là nụ hôn đầu tiên trong đời Phó Chước, anh hoàn toàn không biết kỹ xảo gì chỉ là theo bản năng. Khoảnh khắc môi lưỡi quấn quýt, anh hết sức yêu thích cảm giác này.

Sau nụ hôn sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thư Dư vùi trên vai Phó Chước. Bờ vai anh được một lớp cơ bắp săn chắc bao bọc, khung xương rõ rệt, rộng lớn mà mạnh mẽ.

Bởi vì quần áo mùa hè phong phanh, Thẩm Thư Dư cách một lớp áo có thể cảm nhận được độ ấm của làn da trên vai anh.

“Khẩn trương?” Giọng anh đầy dịu dàng cưng chiều.

Thẩm Thư Dư thực ra rất thích Phó Chước như lúc này, bàn tay anh thân mật vuốt ve cô, trấn an sự khẩn trương và nhạy cảm của cô từng chút một. Anh là một người thoạt nhìn thô lỗ, lòng bàn tay mang vết chai tạo ra từng đợt tê dại, lúc nào cũng có kiên nhẫn.

“Em làm bằng thạch à? Non mềm quá.” Bàn tay Phó Chước trượt lên, cùng Thẩm Thư Dư đan tay mười ngón.

Thích ứng với bóng tối, người trước mắt hình như càng rõ ràng hơn.

Thẩm Thư Dư thành thật ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt vô tội: “Hôm nay không múa được không, em thấy rất ngượng.” Giọng cô càng ngày càng thấp, nhè nhẹ chui vào lòng Phó Chước.

Phó Chước nắm lấy tay Thẩm Thư Dư, hôn từng chút một trên mu bàn tay cô. Ngón tay cô mảnh mai, lòng bàn tay anh thì mang theo vết chai, một mềm một cứng.

“Vậy cùng nhau đi tắm nhé?” Anh nói.

Thẩm Thư Dư thẹn thùng rút tay mình khỏi lòng bàn tay anh, cô ngược lại đấm nhẹ lên lồng ngực rắn chắc mà gợi cảm của anh: “Không muốn…”

“Vậy hôn thêm lúc nữa.”

Phó Chước vừa gấp gáp lại hừng hực, hình như hôn thế nào cũng không đủ. Anh bế cô ngồi lên giường, để cô ngồi trên đùi mình. Đầu lưỡi trơn trợt ươn ướt trên môi cô chuyển sang chạy quanh cần cổ cô. Thẩm Thư Dư bị anh hôn đến thở hồng hộc, cô cắn môi thấp giọng rên rỉ.

“Ngứa…”

“Ừm.” Miệng anh đáp lại, động tác lại dường như có phần quen thuộc.

Đây không phải là lần đầu tiên, hiển nhiên có chút thành thạo. Nhưng sự thân mật giữa hai người không bao giờ dừng lại ở đó.

Thẩm Thư Dư vòng tay qua Phó Chước nắm chặt đuôi tóc của anh, toàn thân cô khẽ run rẩy.

Là một cảm giác kỳ lạ, có chút sợ hãi lại có chút mong chờ.

Càng yên lặng tối tăm, giác quan của cơ thể con người càng phóng đại vô số lần. Thẩm Thư Dư tỉnh tỉnh mê mê, đi theo ý nghĩ sâu tận đáy lòng. Cơ thể anh vừa bao trùm lên thì cô chợt mềm nhũn.

Bỗng nhiên, một hồi hợp âm vang lên, là tiếng chuông di động của Thẩm Thư Dư. Tiếng chuông thực ra không tính là quá đột ngột, nhưng cũng “đánh thức” Thẩm Thư Dư đang mơ mơ màng màng.

Cô không muốn nhận nhưng tiếng chuông lại vang lên lần nữa, cuối cùng vẫn là Phó Chước lấy qua di động của cô, anh thấp giọng cười như không cười nói: “Điện thoại của bà ngoại em.”

Bị ngắt ngang như vậy, khuôn mặt Thẩm Thư Dư chợt ửng đỏ. Cô vươn tay nhận điện thoại, nói với đầu dây bên kia: “Bà ngoại.”

Bà ngoại có phần vui vẻ: “Bà nghe nói hôm nay con thi xong rồi? Ngày mai con có về nhà không?”

Thẩm Thư Dư muốn lấy chăn bên cạnh che mình, nhưng bị Phó Chước cản lại. Anh giữ lại mu bàn tay cô, toàn thân dính sát, thuận thế đặt cô trên giường.

“Dạ…thi xong rồi.” Một tay cô cầm di động đặt bên tai mình, tay kia thì theo bản năng chống trước ngực của Phó Chước.

Đèn tường màu vỏ quýt ấm áp sáng lên. Thẩm Thư Dư giống như chim sợ cành cong lại muốn túm lấy chăn che mình lại. Nhưng Phó Chước làm sao để cô như mong muốn, đêm nay là sự thỏa hiệp cuối cùng của anh.

Chiếc giường mềm mại, khăn trải giường chăn bông tất cả đều là hôm nay mới đổi. Mái tóc dài của Thẩm Thư Dư xõa trên gối đầu màu hồng, toàn thân giống như được rọi lên một lớp ánh sáng nhu hòa.

Bà ngoại ở đầu dây bên kia còn nói: “Mẹ con nói mấy hôm nữa con phải tham gia thi đấu, có phải không trở về không?”

“Để xem tình hình ạ, con còn chưa mua vé xe.” Thẩm Thư Dư nói.

Hơi thở nóng bỏng của Phó Chước tiến lại gần rồi ngậm lấy vành tai của cô. Nơi đó rất nhạy cảm, Thẩm Thư Dư thiếu chút nữa là kêu lên, may mà cô hành động mau lẹ bịt lại miệng mình.

Bà ngoại nói: “Vậy con xem rồi tự tính toán đi, không trở về cũng được, đừng để quá mệt mỏi đến lúc đó ảnh hưởng đến sự phát huy.”

“Dạ…” Thẩm Thư Dư nhẹ giọng trả lời.

Bởi vì Phó Chước liếm cắn không ngừng, tứ chi trăm cốt toàn thân cô đều rã rời. Cô nên đẩy anh ra nhưng phát hiện mình không thể khống chế cơ thể.

Bà ngoại còn nói: “Bây giờ con đang làm gì đó?”

Trái tim Thẩm Thư Dư lỡ một nhịp, cô vừa trốn tránh Phó Chước đang trêu đùa, vừa trả lời: “Cùng bạn học ra ngoài chơi ạ, được nghỉ rồi đúng lúc được thảnh thơi.”

Có lẽ bởi vì chột dạ cho nên giải thích nhiều hơn, ngay cả nhịp tim cũng tăng tốc.

Bà ngoại không mang lòng nghi ngờ, bà cụ cười nói: “Vậy à, con đi chơi đi.”

“Dạ, tạm biệt bà ngoại.”

Điện thoại còn chưa cúp hẳn Phó Chước đã cắn môi Thẩm Thư Dư. Cô hoang mang rối loạn, rất sợ bất cẩn để bà ngoại nghe được gì đó, thế là vội vàng bấm nút tắt máy.

Đèn bật lên, Thẩm Thư Dư càng thấy Phó Chước rõ ràng hơn.

Nhịp tim tăng tốc.

Cô đỏ mặt, dùng âm thanh rất nhỏ nói: “Anh có thể tắt đèn không?”

So với bật đèn, ban nãy trong phòng tắt đèn càng khiến cô thả lỏng hơn. Phó Chước cười lắc đầu, anh dùng một tay cởi ra áo mình ở trước mặt Thẩm Thư Dư.

Anh là một người đàn ông, oai phong mạnh mẽ mạch máu căng phồng.

“Tắt đèn rồi em làm sao nhìn thấy anh?” Ánh mắt anh trầm lắng, mang theo ham muốn dục vọng nồng đậm.

Thẩm Thư Dư dứt khoát xoay đầu sang một bên: “Em không thèm xem.”

Phó Chước hạ người xuống kề sát vành tai cô: “Vậy em sờ anh đi.” Nói xong anh liền bắt lấy hai tay cô đặt trên người mình.

Thẩm Thư Dư không phải chưa từng sờ Phó Chước. Trước đó bàn tay cô từng lướt qua cơ bắp săn chắc trước ngực anh, cũng từng nán lại đường nhân ngư gợi cảm, thậm chí cảm khái sự khác biệt giữa nam và nữ. Nhưng lần đó là cô mang lòng hiếu kỳ, tuyệt đối không giống như hiện tại.

Người đàn ông ưu tú này là thanh xuân và giấc mộng của rất nhiều cô gái, hiện tại anh lại dính chặt lấy cô.

Thẩm Thư Dư tăng thêm can đảm, một tay vòng qua cổ anh, tay kia vuốt ve khuôn mặt anh.

“Hài lòng với người đàn ông của em chứ?” Phó Chước cười nhẹ hỏi, đồng thời ôm lấy cô để cô ngồi trên người mình, cũng càng thuận tiện để cô nhìn mình rõ ràng.

“Thế nào mới tính là hài lòng chứ?” Bầu không khí thoải mái, cô cũng cười nhẹ mang theo chút ý tứ.

Nhưng Thẩm Thư Dư nói xong bèn hối hận, cô thẹn thùng cúi đầu căn bản không dám nhìn anh.

Phó Chước vươn tay nâng lên cằm của Thẩm Thư Dư, anh hôn chụt lên môi cô: “À, vậy anh phải dốc sức làm mới có thể khiến em hài lòng.”

Thẩm Thư Dư căng thẳng nắm chặt cánh tay anh, không biết giờ cầu xin còn kịp không.

“Để anh hôn nào.” Anh trầm giọng nói.

Thẩm Thư Dư lắc đầu: “Em còn chưa đi tắm…” Đồng thời đè lại tay anh.

Cô hô dừng, anh liền không tiếp tục.

Hôm nay thi cả ngày mệt nhoài, cô cảm thấy trên người mình rất bẩn. Biết đêm nay nhất định sẽ xảy ra cái gì, Thẩm Thư Dư cũng muốn có một hồi ức tốt đẹp.

“Em nhất định phải tắm à?” Anh chờ không kịp rồi.

Nhưng Thẩm Thư Dư rất kiên trì.

“Anh bế em đi.” Phó Chước nhượng bộ lần cuối.

Anh bế cô lên đi thẳng về phía phòng tắm, còn cười cô: “Ừm, để anh xem em còn viện cớ nào nữa để trốn anh.”

“Không trốn…” Cô nhẹ giọng nói.

Hẹn hò lâu như vậy, đều là người trưởng thành rồi, cái gì nên tới thì sẽ tới, bản thân cô thậm chí vừa tò mò lại chờ mong. Vốn tưởng rằng sẽ cảm thấy thẹn, nhưng tất cả dường như nước chảy thành sông.

Thẩm Thư Dư luôn nghe Phương Giác nói tới chuyện giữa nam nữ, cô bạn rõ ràng là cô gái chưa từng yêu đương lại biết nhiều hơn Thẩm Thư Dư.

Chàng trai cỡ tuổi Phó Chước có thể nhịn được một học kỳ cũng là sự tôn trọng cực độ đối với cô. Thẩm Thư Dư biết mình rất may mắn. Bởi vì chuyện gia đình mà về phương diện tình cảm cô chậm chạp hơn những cô gái bình thường, cũng hướng nội hơn. Nhưng vì Phó Chước mà cô dần dần trở nên tốt hơn. Đối với sự săn sóc, quan tâm và bảo vệ của Phó Chước, Thẩm Thư Dư cũng muốn cho anh biết cô là một người bạn gái tốt.

Đèn trong phòng tắm rõ ràng sáng hơn đèn tường trong phòng. Anh vừa cao ráo lại cường tráng, đầy nam tính, cũng mang theo sự gợi cảm khó tả.

Phó Chước đặt Thẩm Thư Dư trên bồn rửa tay nhìn cô, nhịp tim anh cũng nhanh không ít: “Hửm? Em lặp lại lần nữa đi.”

Cô đỏ mặt: “Em không trốn. Chỉ là hôm nay thật sự đổ nhiều mồ hôi.”

“Ừm.” Anh giống như hôn không đủ cứ hôn chụt trên môi cô rồi còn cắn nhẹ, “Em tắm rửa thoải mái đi, bao lâu anh cũng chờ em, được không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio