Lại nói, Thiên Lang chút nữa đã lỡ miệng, nói thành : Tại sao con khóc, ta là Bụt đây.
Không hiểu sao trước tình cảnh này Thiên Lang lại liên tưởng đến câu nói đó.
Thiên Lang khẽ lắc đầu, nhìn cô bé chờ câu trả lời.
Cô bé ngước mặt lên nhìn Thiên Lang, rồi vừa nức nở vừa chỉ gã kia, ấp úng nói :
- Oa oa oa … anh kia … ảnh lấy mất cái trứng của em … oa oa … ảnh là người xấu …oa oa … là ăn cướp … oa oa oa …
Thiên Lang khẽ cau mày, đưa mắt nhìn gã kia, nghiêm giọng nói :
- Tên kia.
Nhìn mặt cũng có vẻ sáng sủa, sao chuyện tốt không làm mà lại đi cướp đồ của trẻ con thế hả.
Bị trách mắng, gã ta lập tức sừng sộ nhìn Thiên Lang, gằn giọng nói :
- Đứa con nít miệng còn hôi sữa như ngươi mà cũng bày đặt học người ta chơi trò anh hùng hiệp sĩ nữa hay sao, quả là chán sống rồi mà.
Có biết ta là ai không mà dám can thiệp vào chuyện của ta.
Thiên Lang không tức giận mà chỉ tủm tỉm cười (gã ta càng để lộ ra nhiều cái xấu thì Thiên Lang càng vui, đương nhiên là phải cười rồi), nhẹ nhàng nói :
- Dù cho ngươi có là ai đi nữa thì cũng không thể cướp đồ của trẻ con như thế.
Chẳng lẽ phụ huynh của ngươi lại dung túng cho ngươi đi làm chuyện xấu hay sao ?
Gã ta xưa nay vẫn quen thói ỷ thế hiếp người, có khi nào lại bị trách mắng như thế, nộ khí xung thiên, quát lớn :
- Ta là Long Nhị Gia, là …
Rồi dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, gã không nói tiếp nữa, mà chỉ mặt Thiên Lang quát :
- Không nói nhiều với đứa con nít như ngươi nữa.
Mau hồi thành trọng sinh cho ta.
Hóa ra gã này là Long Nhị Thiếu Gia, sau khi san hào bỏ nhân vật, tạo lại nhân vật mới với tên là Long Nhị Gia (thăng cấp từ Nhị Thiếu Gia thành Nhị Gia a !).
Lần này gã đã biết khôn hơn lần trước nên khi làm chuyện xấu thì không nhắc đến Thiên Long Bang nữa.
Vừa nói xong là gã ta lập tức vung vũ khí tấn công Thiên Lang.
Vũ khí của gã là một thanh Lang Nha Bảng theo kiểu Man tộc (tức là rất thô tháo và nặng nề), tuy chỉ là phổ thông công kích, nhưng do trọng lượng khá nặng nên khi múa lên thì rít gió vù vù, trông rất có khí thế.
Thiên Lang là pháp sư nên đương nhiên không thể ngạnh kháng vật lý công kích, vội giục chiến mã lùi về phía sau một khoảng an toàn, đoạn múa Linh Mộc Kiếm, bắt quyết niệm chú, phóng phong tiễn tấn công đối phương.
Long Nhị Gia tốc độ không nhanh bằng chiến mã, đuổi theo không kịp, đành vung Lang Nha Bảng múa tít, một chiêu Hạc Lập Vân Đoan chặn đứng phong tiễn.
Gã ta tuy hống hách khó ưa, nhưng xem ra cũng có chân tài thực học a.
Chỉ năm giây sau, kỹ năng hết thời gian đóng băng, Thiên Lang lại phóng tiếp phong tiễn.
Và Long Nhị Gia lại dùng chiêu Hạc Lập Vân Đoan ngăn chặn.
Cả hai đẳng cấp đều chưa cao, nên chỉ biết có một chiêu đó thôi.
Thiên Lang thì phong tiễn.
Long Nhị Gia thì Hạc Lập Vân Đoan.
Song phương chỉ còn cách cầm cự xem ai sẽ hết pháp lực trước.
Giữa lúc đó, cô bé kia đột nhiên nín khóc, hai mắt mở to xem song phương giao chiến.
Nhìn được một lúc, cô bé bỗng đưa mắt nhìn quanh, rồi cúi xuống nhặt một hòn đá, và … ném vào “kẻ xấu”.
Long Nhị Gia trong lúc bất phòng, bị trúng đòn.
–
Xem ra cô bé kia đẳng cấp rất thấp, nên công kích chỉ trừ có điểm huyết.
Nhưng dù sao thì cũng đủ làm đối phương phân tâm, làm thay đổi cục diện.
Phong tiễn của Thiên Lang bắn tới, Long Nhị Gia không kịp chống đỡ, trúng đòn.
Lần này thì hậu quả nghiêm trọng a.
–
Thiên Lang cười nói :
- Bé giỏi lắm.
Chúng ta cùng trừng trị kẻ xấu nào.
Cô bé cũng vừa ném đá, vừa reo lên :
- Phải đó.
Phải đó.
Cùng trừng trị kẻ xấu.
Hai người phối hợp khiến gã Long Nhị Gia rất lúng túng, chống đỡ rất cực nhọc.
Mỗi lần gã định thi triển kỹ năng thì lại bị hòn đá từ phía sau ném trúng, kỹ năng buộc phải dừng lại nửa chừng, không sao thi triển được.
Tiếp đó hầu như sẽ bị trúng đòn phong tiễn của Thiên Lang.
Trúng đòn mấy lần, gã ta nộ khí xung thiên, quay lại tấn công cô bé kia.
Gã nghĩ chỉ cần một chiêu là có thể giải quyết được cô bé, vì thế thà chịu một đòn của Thiên Lang mà ưu tiên giải quyết cô bé kia trước.
Thiên Lang cả kinh, lớn tiếng hô :
- Bé chạy mau.
Gã quay lại đó.
Cô bé cũng thông minh, thấy thế nguy lập tức bỏ chạy thật nhanh.
Gã Long Nhị Gia liền vội đuổi sát theo sau, miệng không ngớt gào thét vang trời :
- Dừng lại mau.
Có dừng lại hay không thì bảo.
Con nhỏ kia.
Mau dừng lại.
Thiên Lang cũng vội giục ngựa tiến tới đuổi theo hai người bọn họ.
Phong tiễn không ngừng phóng ra.
Gã Long Nhị Gia đưa lưng lại, trở thành tấm bia lý tưởng cho Thiên Lang ngắm bắn.
Giờ chỉ còn xem gã ta sát tử được cô bé trước hay Thiên Lang sát tử được gã ta trước mà thôi.
Cô bé đẳng cấp không cao, do đó tốc độ không nhanh bằng gã Long Nhị Gia.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ ngày càng bị rút ngắn.
Thiên Lang thấy tình hình đối cô bé ngày càng bất lợi, liền thay đổi chiến thuật, phong tiễn toàn nhắm bắn vào đầu đối phương.
Tuy bắn vào đầu, mục tiêu nhỏ nên dễ trật mục tiêu, nhưng nếu trúng thì lại rất dễ dàng xuất hiện Bộc kích, thương hại nhân đôi.
Mà nếu xuất hiện Nhất kích tất sát thì càng lý tưởng.
Thiên Lang không đủ may mắn để xuất hiện Nhất kích tất sát, nhưng Bộc kích thì cứ mỗi hai, ba chiêu cũng xuất hiện được một lần (khoảng đến giây).
Huyết trị của gã Long Nhị Gia kia giảm đi với tốc độ rất nhanh.
Đột nhiên, gã ta không đuổi theo cô bé nữa mà dừng lại, rồi xoay mình lại tấn công Thiên Lang đang đuổi theo phía sau.
Gã buộc phải làm vậy vì huyết trị còn rất ít.
Dù có đuổi theo sát tử được cô bé kia thì cũng sẽ bị Thiên Lang sát tử.
Mà theo gã thì như thế không đáng chút nào.
Gã bất ngờ quay lại tấn công Thiên Lang là muốn buộc Thiên Lang phải cận chiến.
Theo gã nghĩ, pháp sư mà cận chiến thì chết chắc.
Nếu xui lắm thì cùng Thiên Lang đồng quy vu tận vẫn có lợi hơn.
Trong lúc bất ngờ, Thiên Lang theo phản xạ tự nhiên nghiêng người né tránh, nào ngờ đang ngồi trên lưng ngựa, bị mất thăng bằng nên té lăn xuống đất.
Gã Long Nhị Gia cả mừng, vội sấn tới định bổ thêm chiêu nữa kết liễu đối thủ, nếu không cũng sẽ khiến đối thủ trọng thương.
Nào ngờ, người tính không bằng trời tính.
Chiến mã đột nhiên hý vang, tung vó đá bay gã Long Nhị Gia vào vách núi bên đường.
Chiến mã theo Thiên Lang bấy lâu, vẫn được Thiên Lang đối xử rất tử tế.
Quan hệ hai bên rất tốt.
Vì thế mà khi thấy Thiên Lang gặp nguy đã kịp thời hộ chủ.
Không ai ngờ lại có chuyện như thế xảy ra nên gã Long Nhị Gia không kịp phản ứng, trúng đòn rất nặng.
–
Gã Long Nhị Gia bị đá bay vào vách núi, đầu óc choáng váng chẳng phân biệt được đông tây nam bắc gì cả.
Chẳng thể bỏ qua cơ hội tốt như thế, Thiên Lang sau khi ngồi dậy, lập tức bồi thêm một đạo phong tiễn, tiễn gã ta về Tây Thiên … ý quên, về thành trọng sinh.
Gã ta bị sát tử, bạo ra một quả trứng, một đôi giày và một ít ngân tệ, đồng tệ.
Quả trứng to bằng cỡ trứng gà, nhưng trên vỏ trứng có hoa văn ngũ sắc rất sặc sỡ.
Đây hẳn là trứng sủng vật trong truyền thuyết (Thiên Lang chỉ mới nghe đồn, chưa nhìn thấy lần nào nên gọi là “trong truyền thuyết”), không biết cô bé làm thế nào mà có được.
Thiên Lang thu lấy đôi giày và ngân tệ, đồng tệ (chiến lợi phẩm mà), đoạn mang quả trứng đến đưa cho cô bé, mỉm cười nói :
- Của bé đây này.
Cất giữ cẩn thận đừng để cho người lạ trông thấy nhé.
Cô bé cả mừng, nhận lấy quả trứng, vui vẻ nói :
- Em là Lệ Lệ.
Cám ơn anh đã trừng trị kẻ xấu, giành lại quả trứng cho em.
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Anh là Thiên Lang.
Anh trai của bé ở đâu, có cần anh đưa về không ?
Cô bé Lệ Lệ cất quả trứng sủng vật vào hành trang, rồi lắc đầu nói :
- Thôi khỏi.
Em tự về được.
Cám ơn anh nhé.
Hẹn gặp lại anh.
Nói rồi liền tung tăng chạy đi.
Thiên Lang vẫy tay nói :
- Hẹn gặp lại bé.
Mọi sự đã giải quyết xong, Thiên Lang quay lại chỗ bọn Tiểu Vương đang ẩn nấp, chỉ thấy có gã Tiểu Lý ở đó, ngạc nhiên hỏi :
- Tiểu Vương đi đâu rồi ?
Tiểu Lý đáp :
- Ghi hình xong đã thoát ra đem đăng lên diễn đàn rồi.
Lần này cho cái gã đáng ghét kia thân bại danh liệt luôn.
Thiên Lang mỉm cười gật đầu, nghĩ đến trận chiến vừa rồi, cảm thấy sở học có hạn, quyết phải thăng cấp đến (giờ đã cấp rồi) và về Linh Sơn học thêm kỹ năng mới.
Và nếu như Man đô chiến dịch có thể lập được chiến công, được tưởng lệ kỹ năng thư thì sẽ càng tuyệt vời hơn.