Vương Mệnh

chương 208: nghị kế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại nói, khi nghe Giang Phong đề nghị trao bớt gánh nặng chiến tranh cho Viêm triều, Động Đình Quân không được yên tâm, nhưng Bách Tuế Tôn Sư lại tủm tỉm cười nói :

- Thần Sư đại nhân đã nói vậy, hẳn có kế hoạch chu toàn.

Giang Phong khẽ mỉm cười, nói :

- Man đô chiến dịch thành công, một phần không nhỏ là nhờ dị nhân góp sức.

Man tộc giữ vững được Bạch Mã Quan, cũng nhờ có dị nhân thủ thành.

Có nhiều việc, dị nhân làm rất tốt.

Trong Vương Mệnh, NPC thường gọi người chơi là dị nhân, nguyên nhân là do người chơi có khả năng “bất tử”, giết mãi không chết.

Động Đình Quân nói :

- Viêm triều cũng có mở chiến dịch, kêu gọi dị nhân tham gia chống giặc, nhưng hiệu quả không mấy khả quan.

Bách Tuế Tôn Sư nói thêm :

- Ở Bình Nguyên chiến dịch, đa số dị nhân tham chiến đều đan thương độc mã, không có thế lực, thực lực.

Còn những đại tổ chức của dị nhân có thế lực, thực lực thì lại tỏ ra không mấy hứng thú, nếu có tham chiến thì cũng chỉ là chiếu lệ, không được hăng hái như Man đô chiến dịch hay Bạch Mã Quan công phòng chiến.

Man đô chiến dịch và Bạch Mã Quan công phòng chiến là hai chiến dịch mà người chơi tham chiến tích cực nhất, hoạt động năng nổ nhất cho đến lúc này.

Khiến cho người chơi, nhất là các đại bang hội, chỉ tham chiến một cách chiếu lệ thì chỉ có một nguyên nhân mà thôi.

Giang Phong tủm tỉm cười nói :

- Tưởng lệ không đủ sức hấp dẫn, đương nhiên không thu hút được dị nhân tham chiến rồi.

Động Đình Quân nói :

- Viêm triều đưa ra rất nhiều tưởng lệ có giá trị nha.

Tiền bạc số mục cũng rất lớn.

Trang bị cũng rất tốt.

Giang Phong nói :

- Các đại tổ chức hầu như đều không thiếu tiền.

Đa số chỉ quan tâm danh và lợi.

Động Đình Quân hỏi :

- Thế nào là danh và lợi ?

Giang Phong nói :

- Danh, tức là quyền chức địa vị.

Viêm triều có thể phong quan phong chức thay vì thưởng tiền.

Không cần quan lớn, chỉ đội trưởng, thống lĩnh, hiệu úy, tướng quân là đủ.

Ở Man đô chiến dịch, tưởng lệ cao nhất cũng chỉ là Thiên tướng quân, tòng tam phẩm.

Động Đình Quân gật đầu khen phải.

Chức vị Tướng quân quả thật không lớn, phẩm cấp chỉ ngang Tổng trấn một Đại trấn, nên có phong thưởng cũng không vấn đề gì.

Đương nhiên với người chơi lúc này thì Tướng quân là một chức vị cao.

Giang Phong lại nói tiếp :

- Các đại tổ chức của dị nhân hầu như đều không thiếu tiền, do đó cũng không thiếu trang bị.

Thứ bọn họ cần nhất lúc này là người : dân chúng hay binh sĩ đều cần cả.

Theo ta thấy, thay vì để quân đội của Viêm triều chiến đấu với Bắc quân, đánh trận nào thua trận đó, thiệt hại nặng nề, chi bằng để dị nhân tham chiến, hễ giết được tên giặc sẽ được cấp cho binh sĩ.

Đổi ngang như thế vẫn có lợi hơn nhiều.

Động Đình Quân vỗ tay nói :

- Quả là diệu kế.

Một Viêm triều sĩ binh đổi Bắc quân là tốt quá rồi.

Bách Tuế Tôn Sư lo ngại :

- Nhưng dị nhân nắm nhiều quân trong tay, có vấn đề gì không ? Đa số bọn họ rất hiếu chiến.

Giang Phong chỉ tủm tỉm cười.

Động Đình Quân cũng cười, nói :

- Không vấn đề gì.

Phương bắc thường niên chiến loạn, đất hoang rất nhiều, chỉ cần tạo điều kiện cho bọn họ di dân lên đó là được, nhất cử lưỡng tiện.

Bách Tuế Tôn Sư khen phải, bảo là diệu kế.

Giang Phong chỉ nói :

- Vấn đề là Viêm triều có chịu theo ý chúng ta hay không thôi.

Động Đình Quân cười nói :

- Tình thế đã nguy cấp như vậy, bọn họ không nghe theo cũng không được.

Bọn họ tồn tại được vốn là nhờ vào sự viện trợ của Kinh triều kia mà.

Giang Phong gật đầu.

Mấy lần Bình Nguyên thất thủ, đều nhờ nam phương chư tộc liên hợp cứu viện mới giành lại được.

Mà Kinh triều được Hồ tộc ở đất Kinh, Miêu tộc ở đất Lĩnh ủng hộ, có thể xem là đại diện của nam phương chư tộc.

Động Đình Quân lại nói :

- Việc tưởng chừng khó khăn, đến tay Thần Sư đại nhân đều trở thành đơn giản.

Giang Phong chỉ mỉm cười.

Do cũng là người chơi nên Giang Phong hiểu được tâm lý cũng như nhu cầu của những người chơi khác.

Sở dĩ Giang Phong đề nghị như vậy là bởi cảm thấy người chơi phát triển chậm chạp quá, mà vấn đề chủ yếu là thiếu dân.

Các thôn làng thiếu dân nên không thể thăng cấp được.

Cũng do vậy mà Thiên Lang rao bán Ngân Long Trại cùng với hàng trăm quân dân của nó được đến mấy trăm kim tệ.

Ngân Long Trại bản thân không có giá trị gì mấy, có giá trị là mấy trăm quân dân của nó.

Thật ra Giang Phong cũng có thể bán dân lấy tiền, nhưng làm thế sẽ ảnh hưởng đến tín phục độ, ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn lãnh địa, lợi bất cập hại.

Bàn bạc thêm vài việc nữa, mọi người giải tán.

Khi cùng Giang Phong ra ngoài, Bách Tuế Tôn Sư nói nhỏ :

- Việc Động Đình Quân có mặt ở đây được giữ bí mật, Thần Sư đại nhân xin đừng cho người khác biết.

Giang Phong hỏi :

- Thế còn phái đoàn Kinh triều do ai dẫn đầu ?

Bách Tuế Tôn Sư nói :

- Trên danh nghĩa do thái tử dẫn đầu, có hai vị Tôn sư thuộc Hồ tộc hỗ trợ.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Ta biết phải làm gì rồi.

Trước mắt ta cần liên hệ với Man tộc lo việc nghị hòa, không thể ở đây lâu hơn.

Bách Tuế Tôn Sư nói :

- Vâng.

Mọi sự xin nhờ Thần Sư đại nhân.

Giang Phong khẽ gật đầu.

Ra đến bên ngoài, Bách Tuế Tôn Sư cùng các vị Tôn Sư khác họp bàn phân công nhiệm vụ.

Giang Phong không tham dự, đi tìm Long nhi để cùng về Nguyên Thành.

Ra đến hoa viên cạnh chính điện, Giang Phong nhìn thấy Long nhi đang chơi đùa cùng một đứa bé khoảng ba bốn tuổi.

Bé vận hoàng bào, dung mạo tuấn tú, hẳn là thái tử Sùng Lãm, trên danh nghĩa là trưởng phái đoàn Kinh triều mà Bách Tuế Tôn Sư vừa nói.

Nhìn hai đứa bé chơi đùa bên nhau thật dễ thương, đáng yêu làm sao.

Giang Phong đi đến bên cạnh, mỉm cười hỏi :

- Long nhi chơi gì đó ?

Long nhi ngước lên nhìn, rồi hớn hở gọi :

- Ba ba.

Thái tử cũng đứng dậy, chắp tay chào :

- Thần Sư đại nhân.

Ta là Sùng Lãm, thái tử của Kinh triều.

Thái tử tuy còn nhỏ, nhưng cư xử lễ độ, đúng pháp tắc lễ nghi.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Cả hai chơi với nhau rất hợp thì phải ?

Thái tử vui vẻ nói :

- Phải đó.

Long nhi rất dễ thương nha.

Ta ở trong cung không có ai chơi chung hết, buồn lắm.

Long nhi nói :

- Khi nào rảnh thì đến chỗ ta chơi.

Ở đó có cả An An nữa.

Cùng chơi với nhau vui lắm cơ.

Giang Phong cười nói :

- Long nhi chào từ biệt thái tử đi, chúng ta còn về.

Đợi hai bé từ biệt nhau xong, Giang Phong bế Long nhi, cùng mỹ mạo thanh niên Tiểu Bạch và Lưu Vân Tử trở về An Phú Trấn.

Trên đường đi không vấn đề gì xảy ra, thượng lộ bình an.

Chỉ khi về đến An Phú Trấn, cảnh náo nhiệt trong trấn khiến Giang Phong ngạc nhiên.

Hôm nay đông vui khác hẳn mọi ngày a.

Sự náo nhiệt ồn ào nhưng không hề hỗn loạn, khiến Lưu Vân Tử và mỹ mạo thanh niên, những người lần đầu đến An Phú Trấn, cũng không khỏi kinh ngạc.

Quả không hổ danh là trung tâm kinh tế của toàn Vương Mệnh.

Tuy trong hộ tịch của An Phú Trấn chỉ có chưa đến vạn cư dân, nhưng nếu kể luôn người chơi đến kinh doanh mua bán hay du ngoạn nghỉ dưỡng thì đông hơn rất nhiều, đôi khi lên đến hơn vạn.

Sự tập trung đông đảo người chơi đã khiến cho kinh tế của An Phú Trấn phát triển ngày càng thịnh vượng.

Vào trong trấn, khắp đường phố đều bày tiệc ăn uống, múa hát tưng bừng, như đang có đám tiệc.

Đám tiệc ! Giang Phong chợt nhớ ra rằng hôm nay ở An Phú Trấn và Phong Khê Thành bắt đầu cung cấp “Phiếu đăng ký kết hôn” và tổ chức lễ kết hôn cho người chơi.

Hẳn đây là đám cưới, nhưng không ngờ lại đông vui như thế.

Khi vào Tử Long Học Viện, Hồ lão phu tử mới cho biết một vị long đầu một đại bang hội của người chơi tổ chức lễ kết hôn, đãi đến một nghìn bàn tiệc, ăn uống tưng bừng từ trưa đến giờ.

Do không đủ chỗ nên bày bàn tiệc ra cả đường phố.

Giang Phong cảm thấy cũng không vấn đề gì, càng đông vui hơn chứ sao, miễn sao bọn họ không sinh sự thị phi là được rồi.

Cũng có thể hành động này sẽ khiến các long đầu của các đại bang hội tranh đua nhau, đối An Phú Trấn, đối Giang Phong càng có lợi.

Phân phó sắp đặt chỗ nghỉ ngơi cho mỹ mạo thanh niên và Lưu Vân Tử xong, Giang Phong về Thần Miếu, lên tầng trên cùng và đăng xuất.

Sau một hồi suy tính, Giang Phong lại đăng nhập vào diễn đàn của Vương Mệnh, vào chuyên khu Thiếu Quân Ái Mộ Hội, rồi vào chuyên mục “Thiếu Quân đã nói …” đăng lên một đoạn thông tin :

“Bình Nguyên chiến dịch sắp có đại động tác, tưởng lệ cư dân, binh sĩ và chức tước.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng lập tức kinh động người chơi, nhất là các đại bang hội.

Ai nấy tích cực chuẩn bị chiến tranh.

Cũng bắt đầu từ đây, trọng tâm chiến trường chuyển dần về phương bắc, trả lại sự bình yên cho phương nam.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio