Bàn bạc quân chính sự vụ của Vương quốc xong, Giang Phong nhớ đến chuyện nghị hòa của Kinh Man lưỡng tộc, liền bảo Âu Khang Tử :
- Kinh triều muốn nghị hòa với Man tộc, nhờ bản triều làm trung gian.
Khanh hãy đi sứ sang Man đình xem thử chủ ý bọn họ thế nào ?
Âu Khang Tử nhớ lại chuyến đi sứ Man đô lần trước, tự tin nói :
- Bệ hạ yên tâm.
Man tộc hiện giờ cũng đang rất cần yên ổn để xử lý chuyện nội bộ, việc nghị hòa không vấn đề gì đâu.
Thần sẽ lo liệu chu toàn.
Giang Phong hài lòng, thuật lại với y những đề nghị đã từng nêu ra ở Linh Sơn, rồi nói :
- Theo ý ta, điều kiện tốt nhất là như thế.
Phần Dương nên là vùng phi quân sự.
Chính quy quân đội của lưỡng tộc không được tự tiện hành sự ở đó.
Chiến sự nên chuyển vào tay dị nhân thì hơn.
Giang Phong chủ trương phát triển kinh tế, rất sợ bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh.
Do đó nếu Phần Dương trở thành vùng đệm giữa lưỡng tộc là tốt nhất.
Chiến tranh dời lên phương bắc, có đánh nhau kịch liệt thế nào thì đối Giang Phong cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Phân công Âu Khang Tử với thân phận Ngoại vụ đại thần phụ trách làm trung gian cho Kinh Man lưỡng tộc nghị hòa, sau đó Giang Phong quay sang hỏi mỹ mạo thanh niên Tiểu Bạch và Thạch Khê Thủ hộ thần :
- Hai người có thể bố trí Truyền tống trận được không ? Hay có quen biết người nào biết cách bố trí Truyền tống trận.
Các thành trấn trong Vương quốc cần có Truyền tống trận để tiện việc đi lại.
Những thành trấn chiếm được từ Man tộc thì có sẵn Truyền tống trận, nhưng những thành trấn trực thuộc An Phú Trấn trước đây, cũng như những thành trấn mới được thăng cấp sau này thì không có, thành ra rất bất tiện.
Vương quốc mà không có Truyền tống trận thông hướng toàn quốc thì chưa thể xem là hoàn thiện.
Chỉ tiếc là Giang lão và Hồ lão phu tử không ai thông hiểu không gian pháp trận.
Nhưng Giang Phong nghĩ rằng các vị Tôn sư của Vạn Niên Cung đã có thể bố trí Truyền Tống Trận, bọn Tiểu Bạch đều là “thần”, hy vọng cũng có thể làm được.
Quả nhiên Thạch Khê Thủ hộ thần nói :
- Bệ hạ.
Tiểu thần tuy không chuyên tu không gian pháp trận, nhưng cũng thông hiểu chút ít.
Chỉ cần tiểu thần tiến giai lên hạ vị thần thì sẽ đủ năng lượng bố trí trận pháp.
Và nếu được Tiểu Bạch huynh hỗ trợ thì sẽ càng tốt hơn.
Mỹ mạo thanh niên Tiểu Bạch gật đầu nói :
- Không thành vấn đề.
Ta cũng thông hiểu chút ít không gian pháp trận.
Chúng ta có thể liên thủ bố trí Truyền tống trận.
Quả là “thần” có khác a.
Trải qua mấy trăm năm, thậm chí hơn nghìn năm tu luyện, nên nhiều pháp thuật tuy không chuyên tu cũng hiểu biết được ít nhiều.
Giang Phong nói :
- Vậy việc bố trí Truyền tống trận nhờ cả vào hai người vậy.
Lại nhớ đến chiến sự ở phương bắc, Giang Phong lại nói với lão Lâm An và Vương Nguyên Soái :
- Các khanh hãy phái thủy quân tiến về Đại Giang, danh nghĩa là khảo sát chiến sự ở Bình Nguyên.
Nhưng tìm cơ hội kiến thôn ở các đảo giữa sông.
Ta nhớ giữa Đại Giang có rất nhiều đảo lớn nhỏ, không ai quản cả.
Kiến thôn ở đó để làm tiền đồn giúp chúng ta tính đến công việc ở phương bắc sau này.
Cả hai vâng dạ.
Việc đó cũng dễ thôi, nhưng thấy Giang Phong xem trọng như thế, Vương Nguyên soái hứa sẽ thân tự phụ trách.
Xong đâu đấy, Giang Phong tuyên bố giải tán triều hội.
Đến lúc đó lão Lâm An mới nói :
- Bệ hạ.
“Phiếu đăng ký kết hôn” e không đủ dùng.
Bệ hạ có đi đổi thêm không ? Thần đã chuẩn bị sẵn vật tư.
Ở Nguyệt lão tế đàn chỉ có người chơi mới đổi được “Phiếu đăng ký kết hôn”, do đó phải do Giang Phong thân tự đi đổi mới được.
Nhớ lại cảnh náo nhiệt ở An Phú Trấn, Giang Phong cũng biết được nó “nóng” đến mức nào.
Giờ cũng rảnh, Giang Phong quyết định đi xuống đó một chuyến.
Vật tư lão Lâm An chuẩn bị không ít.
Mới hai ngày mà lão đã tụ tập được mỗi thứ vạn đơn vị, hiệu suất cực cao a.
Ba nghìn cỗ xe ngựa rần rộ kéo đi, quy mô còn lớn hơn lực lượng hậu cần cho nam chinh đại quân nữa.
Nhưng bao nhiêu đó chỉ đủ để đổi vạn “Phiếu đăng ký kết hôn”, tạm đủ dùng một thời gian mà thôi.
Do cung không đủ cầu, lão Lâm An có đề nghị tăng giá, nhưng Giang Phong không đồng ý.
Làm kinh tế thì cần phải có lợi nhuận, nhưng cũng vừa phải thôi, chứ móc túi người chơi một cách quá đáng thì Giang Phong không muốn.
Và Giang Phong cũng không nghĩ rằng trong Vương Mệnh chỉ có duy nhất một Nguyệt lão tế đàn đó.
Giang Phong muốn rằng sau này khi một đôi nào đó muốn kết hôn, sẽ nghĩ ngay đến An Phú Trấn, đến Văn Tổ Thần Miếu, chứ không đi xuống Nguyệt lão tế đàn, mất công mất sức mà chẳng được lợi bao nhiêu.
Cũng như lần trước, đại đội binh mã tràn qua các tầng, đi thẳng xuống Nguyệt lão tế đàn.
Giang Phong sau khi đổi xong “Phiếu đăng ký kết hôn”, chợt nảy ra một ý, phái hai viên Tướng quân ở lại trấn giữ thông đạo, luân phiên càn quét Linh quái ở các tầng.
Dù sao Linh quái ở đây cũng không bạo trang bị, để NPC sĩ binh luyện cấp cũng không tiếc.
Vương Minh đã thăng lên Nguyên Soái, hiện quân đội của Giang Phong không có vị Đại tướng quân nào.
Mà Giang Phong cần ít nhất vị Đại tướng quân nữa để thống lĩnh sư lục quân.
…
Thiên Ân làng hôm nay đặc biệt đông vui nhộn nhịp hơn mọi ngày.
Các nhân vật đầu não của Thiên Lang quân đoàn như Triệu Tiếu Thiên, Tế tự Lã Phúc, Bố y thần toán Hoàng Thắng, … lần lượt tìm đến “vận động” Thiên Lang tham gia Bình Nguyên chiến dịch.
Bọn huynh đệ thân tín của Thiên Lang như Tiểu Vương, Tiểu Lý, Tiểu Bát Giới, và kể cả Bạch Tú Châu cũng đều muốn Thiên Lang tham chiến.
Từ sau lần gặp nhau ở Linh Sơn, Bạch Tú Châu và Tiểu Bát Giới đều đã chuyển hộ tịch đến Thiên Ân làng, nói là để ủng hộ Thiên Lang.
Tuy vậy, Thiên Lang vẫn do dự chưa quyết.
Theo như tin tức mà bọn Tiểu Vương nghe ngóng được, ban đầu Triệu Tiếu Thiên đã đứng ra tập họp chúng huynh đệ tham chiến, nhưng rồi chỉ có vài chục người hưởng ứng, nhân số ít ỏi, nên đành tìm đến Thiên Lang.
Họ Triệu tuy là thiếu trại chủ của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại, địa vị cao, nhưng danh vọng lại không cao.
Sau trận chiến Ngân Long Trại đại thắng lợi, Thiên Lang vô hình chung trở thành thủ lĩnh đương nhiên của mọi người.
Nhiều người thấy Thiên Lang không tham gia, liền nghĩ ngay chắc có vấn đề, nên cũng không muốn tham gia.
Trừ một số kẻ PK cuồng, mọi người tham chiến cũng chỉ vì danh và lợi.
Thấy Thiên Lang do dự, Triệu Tiếu Thiên đôn đốc :
- Thiên Lang huynh đệ.
Còn do dự gì nữa, theo tin tức mới nhận được thì phía Viêm triều đã công bố tưởng lệ giống như Thiếu Quân lão đại đã nói đó.
Huynh đệ nên tham chiến, kiếm lấy quan chức hoặc quân dân về cho Thiên Ân làng.
Tế tự Lã Phúc cũng nói :
- Bình Nguyên chiến dịch lần này cũng giống như Man đô chiến dịch lần trước, Viêm triều ban bố chiến dịch công huân, dùng để đổi lấy các tưởng lệ.
Nghe nói chỉ cần sát tử được địch quân thì có thể đổi lấy người dân đó.
Thiên Lang lắc đầu nói :
- Nói thì nói vậy chứ không dễ ăn đâu.
Viêm triều ban bố chính sách đó, Bình Nguyên chắc chắn sẽ trở thành chiến trường của các đại bang hội.
Chúng ta sức yếu thế cô, đột nhiên xen vào chưa chắc đã hay.
Bạch Tú Châu xen vào :
- Có gì không hay đâu ? Bọn họ đánh phần của bọn họ, chúng ta đánh phần của chúng ta.
Liên quan gì nhau chứ ?
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Chiến trường làm gì có chuyện chia phần của bọn họ với của chúng ta.
Bố y thần toán Hoàng Thắng phe phẩy quạt lông, thủng thẳng nói :
- Thiên Lang huynh đệ lo ngại như thế cũng không phải là vô lý.
Chúng ta sức yếu thế cô, không tranh lại các đại bang hội đâu.
Nếu mạo nhiên tham chiến, dễ trở thành vật hy sinh cho bọn họ lập công.
Triệu Tiếu Thiên trừng mắt nhìn gã, nói :
- Sao ngươi cũng nói như vậy nữa.
Hoàng Thắng tủm tỉm cười nói :
- Huynh đệ nóng nảy làm chi.
Ta chỉ nói Thiên Lang huynh đệ lo ngại như thế không phải là vô lý, chứ không nói rằng chúng ta không nên tham chiến.
Triệu Tiếu Thiên cả mừng hỏi :
- Chúng ta nên làm gì ?
Hoàng Thắng nói :
- Chúng ta có thể sử dụng sách lược “tị thực kích hư”, không tham dự các trận chiến quy mô lớn, chỉ đánh du kích thôi.
Thấy giặc yếu thì tấn công, thấy giặc mạnh thì tránh.
Sách lược này thực hiện hơi mất thời gian, nhưng an toàn.
Nói xong liền quay sang Thiên Lang hỏi :
- Huynh đệ thấy thế nào ?
Thiên Lang suy nghĩ giây lát, thấy không vấn đề gì, gật đầu nói :
- Được.
Thông tri các huynh đệ đến Bình Nguyên tập họp.