Vương Mệnh

chương 255: 255: giang phong vi hành triều thần lo lắng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thần đô Nguyên Thành.

Sau khi “Hoài An Hiệp nghị” ký kết, các nước tuyên bố tạm thời đình chiến trong khoảng thời gian tháng, sau khi hết hạn mới xem có cần gia hạn hay không.

Giang Phong kể như đã hoàn thành nhiệm vụ, liền trở về Thần sơn gặp tộc trưởng Giang tộc nhận tưởng lệ là Bản vẽ Đế Giang Thần Tượng, rồi mang về Nguyên Thành cho khởi công xây dựng Đế Giang Tổ Miếu.

Sau ba ngày khẩn trương xây dựng, hôm nay, Tổ Miếu đã hoàn công.

Như thường lệ, mỗi khi Tổ Miếu hoàn công, quân dân trong thành lại tụ tập dự lễ.

Cũng âm nhạc, cũng tế văn, cũng thiên âm từ trên trời truyền xuống.

Chúng quân dân tuy đã quen với cảnh này, nhưng vẫn không giấu được sự sùng kính đối với chúng thần.

Những người sống ở Nguyên Thành đều rất tự hào vì mình được sống ở gần chúng thần hơn cả, vì thế mà Nguyên Thành được gọi là Thần đô, và những người ở đấy cảm thấy mình là thượng đẳng nhân, cao hơn những người khác một bậc.

Nguyên Thành dù không nhộn nhịp như An Phú Thành, cũng không đông dân như Viêm đô Bình Nguyên Thành, nhưng được xem là vùng đất linh thiêng, nơi chúng thần thường xuyên giáng thần tích, nơi có Tổ Miếu để các tín đồ tín ngưỡng Cổ thần tộc đến hành hương.

Do Thần sơn phong sơn, người bình thường không lên đấy được, nên Thần đô Nguyên Thành được xem là nơi đại diện của Cổ thần tộc ở nhân gian.

Khi đã hoàn thành tất cả các thủ tục, Tổ Miếu chính thức đi vào hoạt động.

Giang Phong vào Tổ Miếu lễ bái Thần Tượng xong thì nghe hệ thống thông báo :

- Đinh.

Chúc mừng Thiếu Quân hoàn mỹ hoàn thành duy nhất đặc thù nhiệm vụ “Tam Tổ đồng nguyên”, công đức vô cùng, đặc tưởng lệ vạn công đức, Bản vẽ đặc thù kiến trúc.

- Đinh.

Chúc mừng Thiếu Quân hoàn mỹ hoàn thành duy nhất đặc thù liên hoàn nhiệm vụ, khôi phục Cổ thần tộc tín ngưỡng, công đức vô cùng, đặc tưởng lệ vạn công đức, Bản vẽ đặc thù kiến trúc.

Vậy là liên hoàn nhiệm vụ cũng đã kết thúc, Giang Phong thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng thầm nuối tiếc.

Nhiệm vụ tuy không dễ, nhưng đối Giang Phong cũng không khó lắm, mà tưởng lệ lại phong hậu vô cùng.

Sau này biết đi đâu tìm kiếm những nhiệm vụ tưởng lệ công đức bây giờ.

Công đức còn khó kiếm hơn thanh vọng nữa.

Kiểm tra các Bản vẽ đặc thù kiến trúc vừa được tưởng lệ, Giang Phong mới nhận thấy hình vẽ và hoa văn khác với Bản vẽ của lần tưởng lệ trước, nhưng thuộc tính ghi trên đó đều giống nhau, vẫn là :

“Bản vẽ thần bí : đặc thù vật phẩm; yêu cầu : trung vị thần hoặc tương đương.”

Hiện tại Giang Phong đã có hơn nghìn năm đạo hạnh, đẳng cấp giai vị đã tương đương với trung vị thần, nhưng vẫn không biết sử dụng nó thế nào.

Thấy chưa dùng đến được, Giang Phong cẩn thận cất vào Mật khố.

Văn Tổ Thần Miếu hiện nay đã phát triển sang các vùng đất của Man tộc và Kinh tộc, trở thành tín ngưỡng chủ đạo của các vùng đất phía tây và phía nam này.

Thần Miếu chỉ yêu cầu các tín đồ tín ngưỡng Cổ thần tộc, không bắt buộc phải cống hiến vật chất hay thứ gì khác, do đó rất được dân chúng và Quan phủ địa phương ủng hộ.

Man vương đồng ý cho Thần Miếu phát triển vào đất của Man tộc để thay thế dần Vu Thần Điện cũng là do đã nhìn thấy điều đó.

Man dân vốn tín ngưỡng Phục Hy Thần Tượng, nên cũng dễ dàng tiếp nhận Thần Miếu.

Phục Hy Thần Tượng đã chuyển từ Vu Thần Điện đến Thần đô Nguyên Thành, nên Thần đô cũng trở thành thánh địa của Man dân.

Quan hệ giữa Thần Thánh quốc và Man tộc ngày càng trở nên gần gũi hơn.

Khổ cho Giang Phong, các vị thần mỗi lần tiến giai đều có thể lĩnh ngộ thêm tuyệt kỹ thần thông, còn Giang Phong lỡ đi vào con đường khó khăn, muốn có thêm tuyệt kỹ thì bắt buộc phải bế quan tham ngộ, mà lại không có manh mối nào hết, khó khăn vô cùng.

Có lẽ hệ thống cố ý làm khó Giang Phong chăng.

Đương nhiên nếu như Giang Phong có thể vượt qua được những khó khăn đó thì sẽ lợi hại hơn những vị phổ thông thần khác.

Đến giờ Giang Phong chỉ biết có duy nhất Thiên thuật, tương đương với Bán thần, thành ra giai vị đẳng cấp và thực lực không tương ứng.

Thiên hạ thái bình, các nước đều tập trung phát triển, khôi phục lại những tàn phá do chiến tranh tạo ra, tích tụ lực lượng, chuẩn bị cho lần đại chiến sau.

Giang Phong không còn việc gì làm nữa, ngày ngày ở Thần cung lo chính sự, chú tâm phát triển Vương quốc.

Sau một thời gian củng cố, giờ đây quân chính sự vụ của Vương quốc đã tạm đi vào ổn định.

Sau lần viễn chinh bắc phương, nhiều quan quân đã thăng cấp lên Tướng quân, thậm chí còn thêm được viên Đại tướng quân (viên tướng suất lĩnh Tượng binh, vì thủ hạ sát giặc nhiều nên thăng cấp nhanh), khiến cho quân đội không còn lâm vào tình trạng thiếu tướng lĩnh chỉ huy nữa.

Văn võ đại thần cũng tiến cử một số bằng hữu, được Giang Phong trọng dụng.

Các thành trấn đều có quan viên quản lý, không còn phải kiêm nhiệm như trước đây nữa.

Về nội chính, Thần Thánh quốc vốn là tư nhân lãnh địa, thuộc sở hữu của riêng Giang Phong.

Trong nước, Giang Phong là tối cao thống trị giả, chính giáo tối cao lĩnh tụ.

Do đó Giang Phong không hề phân phong đất đai cho các gia tộc, trong nước không tồn tại lãnh địa, thực hiện trung ương tập quyền.

Đất đai trong nước không phân biệt đông dân hay ít dân, cứ mỗi vạn dặm vuông thành lập châu, dưới châu là trấn, dưới trấn là các thôn làng.

Về đối ngoại, Thần Thánh quốc chọn đường lối trung lập, kết giao với tất cả các nước.

An Phú Trấn giờ đã thăng cấp thành An Phú Thành, trở thành trung tâm thương nghiệp phát triển nhất thiên hạ (tức toàn Vương Mệnh).

Vô số thương nhân (cả người chơi và NPC thương nhân) từ các nước mang hàng hóa đến trao đổi buôn bán.

Bến sông An Phú Thành lúc nào cũng neo đậu đầy thuyền bè từ mọi nơi kéo đến.

Trên bến dưới thuyền, người xe đông nghịt.

Do đất chật người đông, Nhà cửa, Trang viện, Lâu các không đủ cho mọi người thuê.

Những ai có thể thuê được một ngôi nhà trong thành cũng là tượng trưng cho năng lực của mình.

Mọi người đều phàn nàn Quan phủ không bán Nhà cho người chơi như những thành trấn khác, dù rằng bọn họ sẵn sàng trả cao giá.

Nhưng phàn nàn quy phàn nàn, ở An Phú Thành, không ai dám sinh sự, bởi xúc phạm Quan phủ tất không có hậu quả tốt.

Luật lệ ở Thần Thánh quốc cực kỳ nghiêm khắc.

Cũng nhờ đó, Thần Thánh quốc được xem là thiên đường của những người chơi không ưa thích xung đột, chiến đấu.

Trong mắt của tất cả người chơi, Thần Thánh quốc là một Vương quốc cực kỳ thần bí.

Thế lực hùng mạnh, kinh tế phát triển, lãnh thổ rộng lớn, nhưng chỉ có An Phú Thành, Phong Khê Thành và Hoài An Trấn là khai phóng cho người chơi vào.

Còn những nơi khác thì không.

Đất nước chưa ổn định, Giang Phong sợ người chơi sinh sự gây hỗn loạn.

Đối với các bang hội của người chơi, dù là Thiên hạ đệ nhất đại bang, với thực lực hiện tại của Giang Phong, muốn diệt lúc nào cũng được.

Nhưng tiêu diệt thì dễ rồi, Giang Phong chỉ lo một khi đã kết oán, kẻ thù ẩn trong bóng tối tìm cách phá hoại, chắc chắn tổn thất không nhỏ.

Đối với tiền bạc, Giang Phong rất mẫn cảm.

Do đó, Giang Phong hạn chế tiếp xúc với người chơi khác, ẩn giấu thân phận, hành xử như một NPC thế lực.

Người chơi thường tranh đấu với người chơi khác, có ghen tỵ cũng chỉ ghen tỵ với người chơi khác, chứ chẳng ai ghen tỵ khi thấy NPC thế lực hùng mạnh hơn mình.

Đương nhiên Giang Phong không thể cấm tuyệt người chơi đi vào lãnh thổ của Vương quốc, nhưng chỉ cần cấm đi vào các thành trấn, thôn làng cũng đủ rồi.

Nếu như bọn họ cố ý đi sâu vào trong Vương quốc, thiếu thốn bổ cấp, hậu cần, hậu quả cũng sẽ chẳng hay ho chút nào.

Ngày qua ngày, triều chính đi vào nề nếp, mọi sự đã có văn võ đại thần phụ trách, Giang Phong trở nên rảnh rỗi không có việc gì làm.

Nhàn cư vi bất thiện, Giang Phong mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở Nguyên Thành, rồi xuống Nguyệt lão tế đàn sát quái, đổi vật phẩm, sinh hoạt trở nên đơn điệu vô cùng.

Một hôm, Giang Phong soạn Mật khố, lục thấy “Hành Sơn mật đạo đồ” thu được từ đám loạn dân ở Thạnh An thôn (chương ), nên quyết định sẽ ra ngoài thám hiểm một chuyến.

Chỉ đáng tiếc, Giang Phong vừa thông báo với văn võ đại thần thì bị cả bọn triều thần nhất trí phản đối.

Giang Phong giờ đã là nhất quốc chi quân, không thể tùy tiện chạy đông chạy tây như trước được nữa.

Nếu không, không những an toàn không được đảm bảo mà còn ảnh hưởng đến quốc thể.

Mặc dù Giang Phong bản ý đã quyết, nhưng triều thần cũng không chịu nhượng bộ.

Cuối cùng mọi người đi đến thỏa hiệp, Giang Phong có thể xuất cung vi hành, nhưng phải mang theo hộ vệ.

Giang Phong không muốn hộ vệ số lượng đông đảo thì có thể tuyển chất lượng cao một chút.

“Dù sao thì an nguy của bệ hạ vẫn trên hết”, chúng triều thần đều nhất trí như thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio