Kiến Uy thôn, tiền thân là Kiến Uy trại, tuy bị giáng cấp nhưng các kiến trúc vẫn còn, có điều hầu như đều đã đổ nát.
Giữa ban ngày, nhưng thôn dân đều ở trong nhà, đóng kín cửa ngõ.
Đến khi nghe lão thôn trưởng gọi mọi người mới rón rén mở cửa đi ra.
Toàn thôn còn lại thôn dân, đa số là thanh niên trai tráng (cuộc sống quá khó khăn, những người già yếu tử vong hết rồi).
Vị trí Kiến Uy thôn rất đặc biệt, chỉ cách sông Chương gần kilômét, nằm trên một ngọn đồi, xung quanh có nhiều đồi núi.
Theo lời lão thôn trưởng thì quanh thôn có đến trại sơn tặc, mà trại nào nhân số cũng đông hơn dân số cả thôn, ít nhất cũng hơn trăm lâu la cường đạo.
Cứ cách vài ngày, bọn sơn tặc lại cho lâu la đến đây “thu thuế”.
Muốn diệt trừ các trại sơn tặc, chỉ cần phái Giang Thạch Khê hoặc đội hộ vệ đi là xong.
Nhưng Giang Phong không muốn như vậy.
Bọn Giang Phong không thể ở lại bảo hộ bọn họ mãi được.
Cũng không có gì đảm bảo bọn sơn tặc kia sau khi bị trừ diệt sẽ không load tân.
Nâng cao thực lực cho thôn dân mới là chính đạo.
Thôn dân theo lệnh tập hợp trước mặt Giang Phong.
Nhìn những khuôn mặt gầy gò ốm yếu, ánh mắt mơ hồ, bởi cuộc sống gần như tuyệt vọng không lối thoát, Giang Phong không khỏi thở dài, giây lâu mới nói :
- Những ai lực lượng trên đứng sang bên trái, những ai trí lực trên đứng sang bên phải.
Thôn dân ngơ ngác nhìn nhau, rồi theo sự điều động của lão thôn trưởng, lần lượt phân nhóm.
Giang Phong rất bất ngờ khi thấy phần lớn thôn dân đều đứng sang bên trái.
Đúng là hãn dân a.
Tổng cộng có thôn dân đứng về bên trái, trẻ già đủ cả.
Bên phải có người.
Còn ở giữa, tức những người không đạt yêu cầu, chỉ có đứa trẻ.
Giang Phong lại bảo :
- Những ai là thợ săn bước lên phía trước.
Có người nhóm bên trái và người nhóm bên phải theo yêu cầu bước lên phía trước.
Thợ săn cũng có thể xem là nửa binh nửa dân.
Có thể nói là Kiến Uy thôn toàn dân giai binh.
Giang Phong hài lòng nói :
- Muốn làm gì trước hết cũng cần phải ăn no đã.
Tất cả thợ săn chia thành đội, đi săn kiếm ít thức ăn về đây.
Mọi người vâng lên, chia thành bốn nhóm kéo đi.
Giang Phong phái đi theo mỗi nhóm hộ vệ.
Thần Miếu Cấm vệ đẳng cấp đều trên , vừa là võ sĩ vừa là tế tự, nếu gặp địch nhân tạm thời có thể bảo hộ bọn họ được an toàn, trừ khi bọn sơn tặc kéo toàn trại xuống tấn công.
Nhưng điều đó rất ít khả năng.
Thêm nữa, Giang Phong bảo mọi người vượt sông, sang bờ bên kia săn bắn sẽ an toàn hơn.
Bờ bên kia thuộc vùng trực tiếp khống chế của Kinh triều, không có sơn tặc.
Xong đâu đấy, Giang Phong cho đứa trẻ giải tán đi chơi.
Còn lại thôn dân lực lượng cao trên , Giang Phong bảo bọn họ đi tu sửa các kiến trúc trong thôn, đặc biệt là Lò rèn và hàng rào quanh thôn.
Hai gã thợ mộc phụ trách tu sửa, những người còn lại vận chuyển vật liệu.
Riêng thôn dân trí lực trên , Giang Phong định cho bọn họ chuyển chức thành pháp sư.
Dù gì cũng là Viện trưởng Tử Long Học Viện, Giang Phong đã học được rất nhiều pháp thuật từ các giáo sư trong Học Viện.
Không chỉ pháp thuật, hầu như tất cả những kỹ năng nào có thể học được, Giang Phong đều học hết.
Nhưng chỉ có Khống hỏa thuật, pháp thuật đầu tiên Giang Phong học được, là thuần thục hơn cả.
Lập tức, loát loát loát, Giang Phong chế tạo hàng loạt kỹ năng thư.
Từ khi trở thành Hiền giả, Giang Phong mỗi ngày có thể chế tạo được đỉnh cấp kỹ năng thư, hoặc cao cấp kỹ năng thư, hoặc trung cấp kỹ năng thư, hoặc sơ cấp kỹ năng thư (số lượng gấp đôi Đại Tôn sư, gấp lần Tôn sư).
Cũng may có dự phòng từ trước, trong Không gian giới chỉ, Giang Phong có chuẩn bị rất nhiều tài liệu để chế tạo kỹ năng thư, nguyên bản định là khi cần thiết có thể dùng làm phần thưởng cho người chơi để yêu cầu bọn họ làm gì đó.
Khi mọi người đều đã học xong Khống hỏa thuật, Giang Phong lại phái hộ vệ dẫn bọn họ sang bờ bên kia sát quái luyện cấp, tăng cường thực lực.
Xong đâu đấy, Giang Phong nghỉ ngơi, chờ đợi kết quả.
Lò rèn sửa chữa xong, Thợ rèn lập tức rèn vũ khí.
Thợ săn thì mỗi người đều có cây cung.
Nhưng những người khác thì chỉ có hai tay không.
Muốn trừ diệt sơn tặc thì ít ra cũng phải có trang bị vũ khí.
Hai ngày sau …
Thôn dân lúc này đều đã đi luyện cấp.
Do đã nhìn thấy hy vọng, mọi người đều rất cố gắng.
Sau hai ngày miệt mài luyện cấp, hầu như mọi người đều đã đạt trên cấp, một số ít đạt trên cấp, tương đương với Dân binh rồi.
Lúc này Giang Phong đang đi dạo quanh thôn, xem thôn dân làm việc, chợt lão thôn trưởng hơ hãi chạy đến báo :
- Hiền giả đại nhân.
Vừa rồi có một nhóm thôn dân đụng độ mấy gã sơn tặc.
Mọi người đã tiêu diệt bọn chúng, nhưng có gã đã chạy thoát.
Có lẽ lát nữa thôi bọn chúng sẽ kéo đến công thôn báo thù.
Giang Phong đã cho lão thôn trưởng biết mình là Hiền giả, không phải “thần”, nên lão không gọi là Thiên thần đại nhân như lúc trước nữa, nhưng thái độ càng cung kính hơn.
Hiền giả cao quý hơn “thần”, cũng như Phu tử tương đương với Tôn sư, nhưng cao quý hơn Tôn sư vậy.
Giang Phong suy nghĩ một lát, rồi bảo lão thôn trưởng tập hợp mọi người lại, đồng thời phái thợ săn bố trí cạm bẫy ở bên ngoài thôn, càng nhiều càng tốt.
Thợ săn khi đạt đến cao cấp, không chỉ dùng cung tên săn thú mà còn có thể bố trí cạm bẫy : hố chông, bùn lầy, … Tuy chỉ là những cạm bẫy đơn giản, nhưng dùng để đối phó sơn tặc cũng đủ rồi.
Hơn một giờ sau, thôn dân trinh sát trở về hồi báo đại đội sơn tặc đã kéo đến gần thôn, nhân số ước khoảng người.
Theo lệnh Giang Phong, cổng thôn đóng lại, thợ săn và pháp sư ẩn náu sau các kiến trúc chờ đợi.
Lát sau, đại đội sơn tặc đã kéo đến trước cổng thôn.
Một gã đầu mục diện mạo hung ác tiến tới trước hàng ngũ lâu la, cao giọng quát mắng :
- Bớ bọn điêu dân trong kia.
Hãy mau mau đầu hàng, bản đại gia sẽ thương tình mà tha mạng cho.
Trong thôn vẫn im phăng phắc.
Do bọn sơn tặc đứng bên ngoài phạm vi công kích nên thôn dân chưa thể phát động tấn công, vẫn kiên nhẫn chờ đợi, như là thợ săn kiên nhẫn chờ đợi con mồi sập bẫy vậy.
Gã sơn tặc đầu mục thấy không ai đáp lý, tức giận vô cùng, hướng về bọn lâu la thuộc hạ, quát :
- Tấn công.
Giết sạch bọn chúng.
Bọn lâu la náo hống hống, vừa hò reo inh ỏi vừa tràn tới công thôn.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ khí thế vô cùng, nhưng nhìn kỹ lại thì bọn lâu la hầu như chẳng có chút chiến ý.
Bọn sơn tặc ở các sơn trại quanh đây đều thừa biết các thôn làng trong vùng đều nghèo khó vô cùng, dù có công thôn, giết hết thôn dân thì cũng chẳng có thu hoạch gì đáng kể, do đó mà cả bọn cũng chẳng mấy tích cực chiến đấu.
Cả bọn náo hống hống xông tới, đầu tiên là bị vô số hố chông “nghênh tiếp”.
Gã sơn tặc nào xấu số, rơi xuống hố chông, giẫy dụa một lúc là tử vong.
Thợ săn trong thôn đào hố chông rất sâu, nhất thời khó mà leo trở lên được.
Chỉ một dãy hố chông ở hàng đầu tiên đã có hơn mười gã sơn tặc lâu la sập bẫy, bị loại khỏi vòng chiến.
Hố chông đã bị lộ, đương nhiên không còn tác dụng nữa.
Bọn sơn tặc ở phía sau tránh khỏi hố chông, tiếp tục tiến về phía trước.
Lần này cả bọn mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt tóe lửa, quyết đồ thôn trả thù cho đồng bọn.
Bọn họ không còn cho phép thôn dân đầu hàng nữa.
Nào ngờ, phía sau hố chông lại là một bãi sình lầy.
Do thôn ở gần sông, sình lầy không thiếu.
Thợ săn trong thôn đào những hố không sâu lắm, nhưng rất rộng, rồi lấy sình lầy dưới sông đổ vào đấy cho đến khi cao ngang bằng mặt đất, tiếp đó phủ lên trên một lớp cỏ mỏng, nhìn sơ qua rất khó phát hiện.
Bọn sơn tặc giẫm vào bãi lầy, đương nhiên đi đứng khó khăn.
Cùng lúc đó, thôn dân từ trong thôn phát động tấn công.
Cung tên, hoả cầu, hỏa tiễn ào ạt bắn ra, dội vào đầu bọn sơn tặc đang đứng trong bãi lầy.
Cả bọn kinh hãi, cố gắng tháo lui.
Nhưng gã đầu mục thấy chưa chiến đấu gì hết mà đã thiệt hại đến như thế, nộ khí xung thiên, liên tục quát tháo :
- Tấn công.
Tấn công.
Giết sạch bọn chúng.
Bị đầu lĩnh buộc tấn công, bọn sơn tặc chỉ còn cách mạo đầu dưới làn mưa tên mà tiến tới.
Thôn dân dưới sự chỉ huy của lão trưởng thôn, tập trung hỏa lực tiêu diệt một mục tiêu xong rồi mới chuyển sang mục tiêu khác.
Từng gã, từng gã lâu la gã xuống.
Những cũng có rất nhiều gã khác tiếp tục xông lên.
Bãi lầy không rộng lắm nên chỉ một lúc sau là bọn chúng đã thành công vượt qua, chỉ có điều đã để lại hơn mười sinh mạng ở đấy.
Đến lúc này, bọn chúng đã tử vong gần một nửa lực lượng.
Tổn thất thảm trọng a.