Lại nói, khi nghe tin báo phát hiện có nạn dân ở ngoài bờ biển gần tiểu ấp, mọi người cùng nhau ra bờ biển xem thử.
Ở sát mép biển, một đội sĩ binh đang vây quanh hai NPC nạn dân.
Cả hai y phục rách nát, run rẩy nép sát vào nhau, có vẻ rất sợ hãi.
Bên cạnh hai người họ còn có một chiếc Tiểu thuyền đã hư hỏng khá nhiều.
Hai NPC này thật dũng cảm, dám dùng Tiểu thuyền đi lại trên biển.
Có sẽ sóng biển đã phá hỏng thuyền, và bọn họ bị trôi dạt vào đây.
Hóa ra hệ thống cho lưu dân đến đây bằng cách này.
Bọn Giang Phong đến nơi.
Cả hai NPC nạn dân thấy các vị đại nhân đã đến, vội sụp xuống vái lạy.
Trong “Vương Mệnh”, những người có quan chức đều có “quan oai” tương ứng, NPC dựa vào đó mà phân biệt đại quan, tiểu quan.
Trong cả bọn, Giang Phong đương nhiên có “quan oai” mạnh nhất, thậm chí so với tổng hợp những người còn lại cũng còn mạnh hơn.
Do vậy mà cũng như mọi khi, Giang Phong vẫn luôn chiếm vị trí chủ đạo.
Giang Phong nghiêm giọng hỏi :
- Các ngươi vì nguyên nhân gì mà dám dùng Tiểu thuyền đi trên biển.
Không biết là nguy hiểm lắm sao.
Nạn dân gồm một người gã trai trẻ và một lão già.
Giang Phong chỉ hỏi cầu may vậy thôi, chứ cũng không hy vọng có được lời hồi đáp hợp lý, bởi phổ thông NPC có trí tuệ không cao lắm.
Nào ngờ lão già nạn dân run rẩy hồi đáp :
- Hồi đại nhân.
Chỗ bọn tiểu dân gặp phải chiến loạn, bọn tiểu dân đành phải bơi thuyền ra biển cầu sinh, nào ngờ gặp phải sóng lớn nên trôi dạt đến đây.
Thấy lão già này có trí tuệ khá cao, xem ra cũng là đặc thù NPC, Giang Phong hài lòng, gọi lão sư gia đến cho bọn họ nhập cư vào tiểu ấp.
Mizu nhìn thấy dân số tăng lên đến , hoan hỉ nói :
- Hai người đó là lưu dân phải không ca ca ?
Giang Phong mỉm cười :
- Phải rồi.
Tín phục độ là nên tỷ lệ lưu dân khoảng %.
Nếu qua sẽ tăng lên %.
Mizu nói :
- Vậy bọn tiểu muội phải cố gắng hơn nữa.
Chỉ đáng tiếc, khi Giang Phong tế lễ ở thôn ấp mới có thể tăng Tín phục độ lên điểm, bởi ở đây ít dân, dễ thỏa mãn các nhu cầu.
Còn nếu là thành trấn, dân số quá đông, xã hội phức tạp, mỗi lần tế lễ bất quá tăng được , điểm mà thôi.
Masashi tính toán một hồi, rồi nói :
- Ca ca.
Nếu thế này thì phải qua ngày nữa mới có thể thăng cấp lên Trại được.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Ngay cả “Thiên hạ đệ nhất bang hội” khi mới kiến thôn, mỗi ngày mà có được lưu dân là đã mừng rỡ lắm rồi.
Bọn Mizu nhớ lại trước đây bọn Akihiro cũng đã từng như thế, thậm chí có nhiều ngày mà không có lưu dân nào đến hết.
Mizu lắc đầu nói :
- Nhưng lâu quá hà.
Nori góp ý :
- Hay là chúng ta mua dân đi.
Nghe nói giá thị trường là kim tệ một người đó.
Mizu và Masashi đều khen phải, bọn họ đều là quý tiểu thư, không thiếu tiền, nhưng Giang Phong lại bảo :
- Vấn đề là có ai chịu bán hay không thôi.
Hiền muội không thấy các thế lực vì tranh giành dân mà phát động chiến tranh đấy sao.
Bọn Akihiro vì sợ thiếu dân, không thăng cấp lên Hương trấn được nên mới không chịu chia cho hiền muội một trang ấp đấy.
Trước đây có người bán dân là vì có Bình Nguyên chiến dịch, có thể dễ dàng nhận dân từ Viêm triều.
Nhưng lúc này thì đã chấm dứt rồi.
Masashi chép miệng than thở :
- Dân quý hơn vàng a !
Mizu cũng than vãn một hồi, rồi chợt nắm chặt tay Giang Phong, sử tuyệt chiêu :
- Ca ca ! Ca ca ơi !
Giang Phong khẽ mỉm cười.
Tình cảnh này thật phù hợp với câu nói của cổ nhân : “Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh”.
Hiện giờ, các vị quân chủ là người chơi hầu như đều phải xuất tiền túi ra cung phụng cho thần dân trong nước, chăm lo cho thần dân từng ly từng tí, luôn luôn lo sợ thần dân bất mãn bỏ đi.
Thành ra ai cũng thành minh quân, hiền quân cả.
Nghĩ cũng thật hay.
Thấy Mizu năn nỉ, Giang Phong bật cười nói :
- Được rồi mà.
Không mua được thì dụ vậy.
- Dụ ?
Cả ba đều ngơ ngác.
Giang Phong giải thích :
- Gần bờ biển hẳn sẽ có cư dân làm việc, đôi khi trên biển cũng có.
Hiền muội chỉ cần tìm cơ hội tiếp cận, dụ bọn họ đến đây định cư.
Bọn Mizu đưa mắt nhìn nhau.
Mizu thỏ thẻ nói :
- Ca ca.
Dụ dỗ người ta là không tốt nha.
Giang Phong cười nói :
- Có gì mà không tốt.
Chỗ bọn họ chiến hỏa liên miên, còn chỗ chúng ta thì yên bình.
Bọn họ di cư đến đây là tốt hơn đấy chứ !
Mizu gật đầu nói :
- Cũng phải nha.
Tiếp đó, bọn Mizu đi xem xét công việc trong ấp.
Hiện cư dân đang khai khẩn Nông trường, Mục trường và xây dựng Trại gỗ, bắt đầu các hoạt động sản xuất đầu tiên của tiểu ấp.
Tuy chưa đủ khả năng tự cấp tự túc, nhưng dù sao sản xuất được chút nào hay chút đó.
Nông dân, mục dân hay thợ mộc, thợ rèn, … chức nghiệp kỹ năng đều phải đạt đến cao cấp thì mới có thể truyền nghề được.
Giang Phong thì đi dọc theo bờ biển, vừa đi dạo vừa suy nghĩ công việc.
Tiếp theo nên thế nào đây ? Thế lực đã đạt bình cảnh, có lẽ tạm thời chỉ nên củng cố thành quả hiện tại, và nếu muốn phát triển thì chỉ có thể mở mang ảnh hưởng ra các nơi.
Vì thế, hai tân lãnh thổ : Hoài An và Kiến Uy, sẽ là trọng điểm phát triển sau này.
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên Giang Phong cảm giác có nhiều luồng hơi ấm truyền vào người, rồi nhiều đạo tin tức tiếp cận ý thức hải.
Giang Phong bất chợt nhắm mắt lại.
Từ ý thức, Giang Phong “nhìn thấy” một buổi tế lễ.
Hình ảnh là từ trên không trung nhìn xuống.
Giang Phong “nhìn thấy” hàng nghìn người phục lạy trước một Điện thờ, một lão già thống lĩnh các chức sắc, tất cả đều vận tế phục toàn trắng, hướng vào Thần tượng trong chính điện hành lễ.
Và Giang Phong lại “nhìn thấy” Thần tượng trên chính điện lại là chính mình.
Giang Phong đã được dân chúng tôn làm “thần”, tạc tượng để thờ phụng.
Nhìn quang cảnh xung quanh, Giang Phong nhận ra nơi đó chính là Kiến Uy trấn – với quy mô và dân số hiện tại, đã là cấp trấn.
Từ người dân bên dưới có vô số tia mảnh như tơ, thông trực tiếp đến Giang Phong.
Tiếp đó là nghe hệ thống thông báo :
- Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân hoàn mỹ hoàn thành đặc thù nhiệm vụ “Tín ngưỡng”, trực tiếp nhận tín ngưỡng lực từ tín đồ, “tín ngưỡng trung tâm” khải động, đặc tưởng lệ Bản vẽ đặc thù kiến trúc.
Hóa ra những tia mảnh như tơ kia chính là tín ngưỡng lực.
Trước đây Giang Phong chỉ được chia tín ngưỡng lực chứ không có tín đồ của riêng mình, nên “tín ngưỡng trung tâm” vẫn chưa khải động.
Lần này Giang Phong đã có tín đồ của riêng mình rồi.
Và hệ thống thanh âm lại tiếp :
- Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân khải động “tín ngưỡng trung tâm”, đủ điều kiện tiến giai, tiếp nhận tân lĩnh địa hoặc tân kỹ năng.
Xin lựa chọn.
Giang Phong do dự.
Tân lĩnh địa ? Quốc thổ rộng mênh mông rồi.
Tân kỹ năng ? Giang Phong học được kỹ năng vô số, nhiều kỹ năng chưa hề có cơ hội sử dụng.
Chọn thứ nào đây ? Giang Phong suy tính thật nhanh, chợt nghĩ đến Bản vẽ đặc thù kiến trúc lúc này vẫn chưa sử dụng được.
Có lẽ nào … ? Có khi đặc thù kiến trúc chỉ có thể kiến thiết trên đặc thù lĩnh địa chăng ? Hơn nữa, Giang Phong không chủ chiến đấu, kỹ năng không quan trọng lắm.
Giang Phong nghiến răng quyết định :
- Tân lĩnh địa.
- Đinh.
Chúc mừng Giang Phong nhận được tân lĩnh địa.
Không gian chi môn có thể khai khải.
Tiếp đó, bảng thuộc tính của Giang Phong hiện ra trước mắt, bên dưới hình ảnh Giang Phong xuất hiện một thanh công cụ mới, đề “Không gian chi môn”.
Giang Phong điểm thử vào đó.
Ngay lập tức, phía trước xuất hiện một cánh cửa không gian.
Giang Phong mở cửa, bước qua.
Sau khi bước qua, “Không gian chi môn” biến mất, Giang Phong xuất hiện tại một vùng hoang vu, bốn phía đồng cỏ trải dài, xa xa có một cánh rừng nhỏ, địa thế bằng phẳng.
Chính lúc Giang Phong đang quan sát địa hình hoàn cảnh thì phía sau có tiếng người nói :
- Đại nhân.
Chúng ta kiến thiết Cung điện ở đây ạ ?
Giang Phong giật mình, vội quay lại nhìn, chỉ thấy có một nam một nữ đứng trước mặt, đang nhìn Giang Phong, có vẻ chờ đợi ý kiến.
Kiến thiết Cung điện … tân lĩnh địa … Đây có lẽ là “thôn dân” của Giang Phong chăng ? Nhưng sao không phải kiến thôn mà là kiến thiết Cung điện, và sao “thôn dân” lại xuất hiện trước ? Giang Phong kiểm tra trong Không gian giới chỉ, không thấy gì lạ, rồi lại kiểm tra trong Hành trang thì thấy quả nhiên có Bản vẽ Cung điện, bên cạnh còn có Túi tài nguyên nữa, chỉ đáng tiếc là Túi sơ cấp mà thôi.
Giang Phong suy nghĩ một hồi.
Kiến thiết thì kiến thiết, nhưng phải chọn vị trí thật tốt đã.
Thế là Giang Phong nói với hai “thôn dân” thuộc hạ :
- Chúng ta đi một vòng, tìm nơi thích hợp đã.
Đoạn Giang Phong cùng hai thủ hạ đi tuần thị một vòng lĩnh địa.