Vương Mệnh

chương 317: 317: hội kiến chúng chư hầu 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thần cung, Thiên Điện.

Giang Phong không muốn hồi đáp những câu hỏi của chúng chư hầu nữa, mang Thần tộc nghị hội ra dọa bọn người ‘Chúng Thần Liên minh’.

Thần tộc nghị hội vừa mới được thành lập đã bị Giang Phong tận dụng rồi, mà xem ra cũng rất có hiệu quả.

Sử dụng lực lượng của mình để làm lợi cho mình, chỉ là tiểu thừa; sử dụng lực lượng của mình và đồng minh để làm lợi cho mình, đó là trung thừa; còn có thể sử dụng mọi lực lượng để làm lợi cho mình, mới thật sự là đại thừa.

Giang Phong cảnh giới rất cao, nên lại nói thêm :

- Gần đây chư quốc đều phát sinh ít nhiều rắc rồi có liên quan đến các tiểu tổ chức của thần giai, nên có ý định tổng thanh lý.

Mọi người hành sự cũng cần chú ý đó.

Rồi không để cho bọn họ có dịp hỏi thêm, Giang Phong nhìn bọn Linh Sơn quốc chủ, Hán quốc chủ hỏi :

- Mọi người còn có việc gì nữa không ? Cũng tối lắm rồi.

Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, rồi Linh Sơn quốc chủ đại diện nói :

- Trên diễn đàn thấy Thiếu Quân huynh nói có bộ thần khí không sử dụng đến, không biết có thể nhượng lại cho chúng ta được không ?

Giang Phong mỉm cười nói :

- Đúng là có.

Nhưng thứ đó quý lắm nha.

Ta phải huy động bán thần, trung vị thần, thêm cả thần thú Hạo Thiên Khuyển mới tiêu diệt được kẻ địch, thu được nó đó.

Đám thôn dân trên ‘tân lĩnh địa’ của Giang Phong dù chỉ có vài chục năm đạo hạnh, đến điểm Thần lực cũng chưa có, nhưng dù gì thì cũng là người của Thần giới, cũng là thần nhân.

Bọn họ có đạo hạnh, đều là bán thần cả (sơ giai bán thần).

Long nhi đã nhập tịch Thần giới, cũng kể là thần nhân.

Còn Hạo Thiên Khuyển đương nhiên là thần thú (thần thú tức là thú sống trên thần giới; đám bò rừng, heo rừng nuôi trong lĩnh địa cũng là thần thú; ở trên đó thì rất bình thường, nhưng thả xuống hạ giới rồi thì đều là đại BOSS cả; trong Tây Du Ký, mấy con vật nuôi của Thần, Tiên, Phật trốn xuống hạ giới đều trở thành đại yêu quái).

Nghe Giang Phong nói vậy, cả bọn ánh mắt sáng rỡ, lộ vẻ tham lam.

Hán quốc chủ buột miệng nói :

- Tiền bạc không là vấn đề.

Sau khi Giang Phong phát biểu trên diễn đàn, mọi người mới bắt đầu chú ý đến những thông tin trước đây về Thần giới.

Giang Phong đã nói thế, tất phải là sự thật.

Nhờ đó mà cái gã ‘được’ phi thăng kia cũng được mở mày mở mặt, được nhiều đại thế lực liên hệ, chiêu mộ.

Qua đó mà bọn họ mới biết thần giai phải sử dụng thần khí thì mới phát huy được hoàn toàn thực lực của mình.

Có điều thần khí vô cùng quý hiếm, dù trên thần giới cũng vậy.

Thanh phá đao + vật lý công kích cũng đã là bảo bối.

Đằng này trang bị của Giang Phong lại là trang bị của chính quy kỵ binh.

Giang Phong khẽ cười, lấy ra cả bộ trang bị, gồm chiến khôi, chiến giáp, chiến hài, chiến đao; chọn chức năng công khai hiển thị để mọi người cùng xem thuộc tính.

Lập tức, cả bọn đều “ồ” lên.

Cường đại.

Đặc biệt cường đại.

Không hổ danh là thần khí, cấp độ cao nhất của trang bị.

Thần khí không phụ gia kỹ năng, nhưng tăng công kích, phòng ngự rất nhiều, đặc biệt là tăng cường uy lực của thần thuật.

Một vị thần sử dụng thần khí có thể chiến đấu ngang ngửa với hai vị thần đồng giai nhưng không sử dụng thần khí (đương nhiên phải là cao đẳng thần khí chứ không phải thanh phá đao của gã kia).

Đặc biệt, đây là trang bị của chính quy kỵ binh, nghĩa là có thể sử dụng được rất lâu; kỵ binh đều là cao cấp binh chủng kia mà.

Quan trọng hơn, bộ thần khí này còn có một thuộc tính quan trọng : phổ thông nhân trang bị sẽ ‘tạm thời’ trở thành bán thần (đây là sáo trang thuộc tính, phải sử dụng cả bộ trang bị chiến khôi, chiến giáp, chiến hài thì mới kích hoạt).

Giang Phong nói :

- Thần khí có hai hệ thống thuộc tính, phần đang sáng đó là thuộc tính khi sử dụng ở hạ giới, còn phần đang mờ là thuộc tính trên thượng giới, lên đó sẽ sáng lên.

Hán quốc chủ lộ vẻ ham muốn hơn cả, hỏi :

- Thiếu Quân huynh nhượng lại cho ta chứ ?

Giang Phong mỉm cười nói :

- Miễn là giá cả hợp lý.

Hán quốc chủ nói :

- Ta sẽ trả . kim tệ.

Lai Ân quốc chủ bĩu môi :

- Keo kiệt.

Thế mà cũng ra vẻ ta đây.

Thiếu Quân huynh, ta trả . kim tệ.

Hán quốc chủ cả giận.

Những người khác nhao nhao cả lên.

Ai nấy đều là phú hào đẳng cấp thế giới, tiền bạc không là gì cả.

Hơn nữa, bọn họ đều phần nào ‘ngộ ra’ ý nghĩa của trò chơi này rồi, nên không tiếc gì ‘chút ít’ tiền của.

Sau một phen tranh chấp kịch liệt, cuối cùng Giang Phong đã nhượng lại cho Lai Ân quốc chủ, thu về vạn . kim tệ.

Tiếp đó, Giang Phong gọi người đưa bọn họ rời Thiên Điện.

Cũng trễ quá rồi, tụ hội kết thúc là vừa.

Giang Phong cũng còn nhiều việc khác phải làm.

Tĩnh Tâm Điện.

Giang Phong vừa bước vào trong điện, bọn Linh Sơn quốc chủ đều đứng dậy chào.

Đúng thế, trong điện lúc này có Linh Sơn quốc chủ Chu Linh Sơn, Tân Thành quốc chủ Luluoch, Đại Hòa quốc chủ Nguyên Tín và Thiên Diệp quốc chủ Akihiro.

Sau cuộc hội kiến chúng chư hầu, khi mọi người giải tán, Giang Phong đã truyền cận thị dẫn riêng bọn họ đến đây.

Bọn họ tuy đều có thân phận đặc biệt, nhưng đối Giang Phong rất kính trọng, đặc biệt là sau phiên giải thuyết của Giang Phong trong cuộc hội kiến vừa rồi.

Mọi người hàn huyên đôi chút.

Giang Phong hỏi thăm tình hình trong lãnh địa của bọn họ, rồi cau mày nói :

- Lãnh địa của mọi người toàn là do mọi người thân tự quản lý, như thế không tốt nha.

Linh Sơn quốc chủ ngạc nhiên nói :

- Tự mình quản lý có gì là không tốt.

Như thế mới an tâm hơn chứ.

Tân Thành quốc chủ hỏi :

- Chẳng lẽ Thiếu Quân huynh không thân tự quản lý quốc sự ?

Giang Phong mỉm cười nói :

- Không.

Quốc sự đều có chúng đại thần giúp xử lý hết rồi, không phải phiền đến ta.

Đại Hòa quốc chủ hỏi :

- Chẳng lẽ Thiếu Quân huynh không sợ bọn họ làm hỏng việc, hoặc tiếm quyền hay sao ? Chúng ta không thể khống chế được NPC nha.

Giang Phong nói :

- Vấn đề đó liên quan đến thuật dụng nhân.

Chúng ta dù tài giỏi thế nào cũng không thể giỏi hết mọi mặt.

Cổ nhân từng nói : ‘Thượng giả lao tâm, hạ giả lao lực’.

Chúng ta chỉ cần đề ra quyết sách, còn thực hiện thế nào cứ giao cho thủ hạ lo liệu.

Một lãnh đạo tốt không phải là làm việc tốt, mà là biết cách sử dụng thủ hạ.

Một gia tộc, một quốc gia, một người không thể nào quản lý hết được.

Linh Sơn quốc chủ gật gù nói :

- Thiếu Quân huynh nói phải lắm.

Lãnh địa càng ngày càng lớn, ta quản lý cũng bắt đầu thấy cật lực.

Chúng ta còn kém về mặt đó, cần học hỏi thêm.

Akihiro cười nói :

- Bản quốc người ít đất hẹp, thành ra cũng dễ quản lý.

Ta không có ý định mở rộng lãnh thổ, chỉ lo phát triển Thiên Diệp Trấn mà thôi.

Đại Hòa quốc chủ khẽ hừ một tiếng, nói :

- Đó là ngươi nhờ có một đám Thống lĩnh và sư gia quản lý giúp.

Ngươi thử không dùng đến Thống lĩnh và sư gia thử xem.

Akihiro cười hì hì nói :

- Ngu sao không dùng.

Hắc hắc.

Nói cho mọi người biết, ta có vị sư gia tiến giai thành trung cấp văn quan rồi nha.

Y có họ tên đàng hoàng và còn có thể độc lập đảm nhiệm trấn trưởng nữa đó.

Phổ thông NPC không có họ tên, cao cấp NPC có họ, như Lương Thống lĩnh, Lý sư gia, Trương thiết tượng, Diệp thôn trưởng, … Chỉ có đặc thù NPC mới có đầy đủ họ tên.

Nhìn mọi người hâm mộ, gã rất cao hứng.

Đại Hòa quốc chủ quay sang nói với Giang Phong :

- Thiếu Quân huynh có thể cung cấp cho chúng ta một số Thống lĩnh và sư gia được không ? Nếu là Tướng quân hay văn quan thì càng tốt.

Thiếu Quân huynh cần gì cứ nói, chúng ta sẽ hết sức giúp đỡ.

Bọn họ được Giang Phong mời riêng đến đây, nên đều đoán là Giang Phong có việc gì đó cần bọn họ giúp.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Thống lĩnh và sư gia thì không thành vấn đề.

Nhưng Tướng quân và văn quan thì không thể được.

Tướng quân và văn quan đều là đặc thù NPC, bọn họ có AI rất cao, lại có tư tưởng riêng, chỉ theo phò tá vị chủ công mà bọn họ thừa nhận.

Đừng nói là nhượng lại, chỉ cần đối xử không tốt, làm bọn họ bất mãn là bọn họ có thể bỏ đi đó.

Đại Hòa quốc chủ chép miệng nói :

- Ta đã nhiều lần tìm kiếm chiêu mộ đặc thù NPC rồi nha, nhưng đều không thành công.

Tân Thành quốc chủ nói theo :

- Ta cũng vậy.

Hôm trước một đại chư hầu ở gần chỗ ta cách chức viên Tổng trấn.

Ta thỉnh lão đến chỗ ta làm việc, nhưng lão không hề nhìn ngó gì đến ta.

Giang Phong nói :

- Đó là do uy vọng không đủ.

Uy vọng.

Cả bọn đều giật mình.

Mỗi người đều có một thuộc tính gọi là uy vọng.

Nhưng không mấy người quan tâm đến nó, bởi tác dụng của nó không rõ ràng.

Thậm chí nhiều người còn quên mất là có thuộc tính đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio