Vương Mệnh

chương 329: 329: đông hải đại ‘ngôn’ sư quyền hoàng kiếm tuyệt đả biến ‘ngô việt’ vô địch thủ ngạo thiên ‘lôi’

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại nói, bị Triệu Tiếu Thiên khiêu khích, bảo sẽ tiễn lên bàn thờ mà ngồi, gã phe Ngô Việt quốc tự xưng ‘Đông Hải Đại Tôn Sư Quyền Hoàng Kiếm Tuyệt Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ’ Ngạo Thiên không sao kìm được, nộ khí xung thiên, ánh mắt đỏ ngầu, múa kiếm hùng hổ xông tới, quyết bổ Triệu Tiếu Thiên ra làm đôi cho hả giận.

Triệu Tiếu Thiên cũng chẳng phải tay vừa, xưa nay chưa từng sợ cận chiến, nên cũng giục tuấn mã xông tới, giơ trường thương nghênh đón.

Song phương khí thế hung hung, quần hào bên ngoài rần rần hoan hô cổ vũ.

Được xem cao thủ giao đấu, mọi người hứng khởi vô cùng.

Keng.

Song phương trực tiếp công kích, vũ khí va chạm chát chúa, bề ngoài ngang tay ngang sức, nhưng thật ra Triệu Tiếu Thiên bị thiệt nhiều hơn.

Y xuất thủ sau, thế không bằng được đối phương, mà về lực lượng cũng kém hơn, nên giờ đây cảm thấy bàn tay tê rần, tí nữa là đã đánh rơi trường thương.

Triệu Tiếu Thiên thầm hô nguy hiểm, trong lúc giao chiến bị đánh rơi vũ khí, tuy không nhất định là thua, nhưng sẽ mất mặt vô cùng.

Cũng phải công nhận là gã Ngạo Thiên kia có lực lượng rất là mạnh mẽ.

Tiếp đó, cả hai không thí chiêu thám thức gì nữa, lập tức triển khai ác đấu.

Song phương chiêu thức, kỹ năng không ngừng xuất thủ, ác liệt vô cùng.

Mọi người quán chiến cũng không ngừng lớn tiếng hoan hô cổ vũ.

Cảnh chiến đấu như thế, làm cho mọi người cảm thấy mãn nhãn vô cùng, còn hay hơn xem phim hành động nữa.

Song phương chiến đấu chiêu thức càng ngày càng thêm hung hiểm.

Triệu Tiếu Thiên không ngờ gã kia nhìn vậy mà lại khó đối phó như thế.

Một số tuyệt chiêu ngày thường ít khi mang ra sử dụng thì giờ đây cũng đã phải dùng tới, đủ thấy tình cảnh hung hiểm dị thường.

Tùy theo song phương công qua kích lại, chiến đấu thảm liệt khác thường, những người xem không còn ai rảnh hơi thừa sức để mà hoan hô nữa, tất cả đều mở to mắt ra nhìn vào trận đấu, sợ bỏ qua một chiêu thức hay, một thế đánh đẹp mắt.

Triệu Tiếu Thiên lần này tuyệt đối phát huy vượt cả năng lực thường ngày của mình, không ngờ chẳng áp chế được đối phương chút nào, lòng thầm hối hận là đã ra ứng chiến, nếu lỡ thua thì thật là mất mặt.

Nhưng dù sao thì cũng đã lỡ rồi, y chỉ đành cẩn thận ứng chiến, gặp chiêu tiếp chiêu, gặp thức đón thức, phòng thủ kín kẽ, tấn công mãnh liệt.

Chiến đấu thêm một lúc nữa, gã Ngạo Thiên kia đột nhiên chém bậy một đao, rồi quay người bỏ chạy.

Chúng nhân, kể cả Triệu Tiếu Thiên và những người quán chiến đều kinh ngạc trước diễn biến này.

Triệu Tiếu Thiên sau phút kinh ngạc, vừa định đuổi theo, nhưng rồi nghĩ lại, dừng bước.

Trận chiến hung hiểm như thế, đối phương đã bỏ chạy, xem như đã thắng rồi, còn đuổi theo chi nữa.

Cổ nhân dạy rằng, sao nhỉ, à phải rồi, đừng bức người khác vào đường cùng, hay chó cùng chó đuổi.

Thế là, Triệu Tiếu Thiên đứng yên tại chỗ, cười hắc hắc, nói :

- Chẳng chịu nổi mấy chiêu là đã chạy rồi.

Đúng là vô danh tiểu tốt mà.

Quần hào phe liên quân nghe thế, đồng loạt ồ lên, rồi liên thanh dè bĩu chê bai đối phương :

- Vô danh tiểu tốt có khác nha !

- Thế mà dám xưng là, cái gì mà ‘Đông Hải Đại Tôn Sư Quyền Hoàng Kiếm Tuyệt Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ’.

Thật không biết nhục.

- Theo ta nghĩ, xưng là ‘Đông Hải Đại Ngôn Sư Quyền Hoàng Kiếm Tuyệt Đả Biến Ngô Việt Vô Địch Thủ’ thì phải hơn.

- Đại Ngôn là ba hoa quá mức đó phải không ? Còn thân thủ gã như thế mà gọi là ‘Vô Địch Thủ’ cái gì ?

- Hắc hắc.

Như thế mới cho thấy trình độ của Ngô Việt quốc.

- Phải nha.

Công phu của gã như thế mà đã là ‘Đả Biến Ngô Việt Vô Địch Thủ’ rồi.

Phải nói là hào kiệt Ngô Việt quốc lợi hại phi thường.

Bái phục, bái phục.

Gã Ngạo Thiên bỏ chạy chẳng qua là định dụ Triệu Tiếu Thiên đuổi theo, rồi xuất kỳ bất ý mà hạ sát thủ.

Nào ngờ đối phương lại không đuổi theo, lại còn lên tiếng sĩ nhục, khiến cho mọi người hùa theo, làm gã mất mặt vô cùng.

Gã nộ khí bừng bừng, quay lại chỉ mặt Triệu Tiếu Thiên quát lớn :

- Tiểu tử nói cái gì ? Ai sợ ngươi hả ?

Triệu Tiếu Thiên tủm tỉm cười, quay sang hỏi mọi người :

- Ai sợ ta vậy nhỉ ?

Quần hào lớn tiếng nói theo :

- Còn ai vào đây nữa !

- Đương nhiên là ‘Đông Hải Đại Ngôn Sư Quyền Hoàng Kiếm Tuyệt Đả Biến Ngô Việt Vô Địch Thủ’ rồi.

- Phải đó.

Phải đó.

- Đại Ngôn Sư.

Đại Ngôn Sư.

- Đả Biến Ngô Việt Vô Địch Thủ.

- Ngạo Thiên Lôi.

Nghe mọi người hồi đáp, Triệu Tiếu Thiên cười hắc hắc, quay sang gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ nói :

- Nghe rồi đấy chứ.

Mọi người đều thấy cả rồi.

Công đạo ở trong lòng người mà ra.

Ta không hề vu oan cho ai hết đó.

Gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ giận quá nói không ra lời, chỉ lắp bắp nói :

- Ngươi … ngươi …

Triệu Tiếu Thiên cười nói :

- Ta làm sao ? Ta chỉ nói sự thật thôi mà.

Nói rồi lại ngửa mặt nhìn trời, than dài :

- Ai ! Thời buổi này, làm người thành thật sao mà khó quá đi thôi.

Chúng nhân phì cười.

Nhiều người ôm bụng cười nghiêng cười ngửa, làm ra nhiều điệu bộ quái dị để chế nhạo gã Ngạo Thiên ‘Lôi’.

Gã ta giận đến phát cuồng, lại hùng hổ múa đao xông vào.

Triệu Tiếu Thiên cũng giơ thương tiếp chiến.

Cửu Long Thương trong tay Triệu Tiếu Thiên múa lên phong sinh thủy khởi, uy lực vô cùng.

Trong khi đối phương lại quá giận, mất sáng suốt.

Do vậy mà lần giao chiến này, Triệu Tiếu Thiên dần dần chiếm được thượng phong.

Triệu Tiếu Thiên càng chiến càng hăng, mỗi chiêu mỗi thức lực lượng hùng hậu, hầu như mỗi chiêu phát xuất đều dẫn theo tiếng gió rít vù vù, thậm chí còn xuất hiện hỏa quang từ đầu mũi thương, vẽ nên những vòng tròn huyền ảo.

Những hiệu quả âm thanh, ánh sáng đặc biệt đó, khiến cho những người quán chiến hầu như cảm thấy toàn thân huyết mạch bành trướng, có cảm giác thích khích cực độ, muốn được chiến đấu ngay để phát tiết phần nào tinh lực vượng thịnh của mình.

Gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ bị Triệu Tiếu Thiên dồn ép một hồi, dần dần bình tĩnh lại, thấy rằng nếu không xuất tuyệt chiêu thì khó lòng cầm cự nổi, liền chém mạnh một đao, quát lớn :

- Hãy xem tuyệt chiêu của ta đây.

Vừa nói, gã vừa giơ đao chém đông một nhát, chém tây một nhát, bàn tay còn lại thì liên tục vung vẫy, chỉ chỉ điểm điểm, vẽ nên những hình thù kỳ quái.

Chúng nhân ngưng thần theo dõi xem gã định phóng xuất bí thuật gì đây.

Triệu Tiếu Thiên cũng vừa giao chiến mà vừa chú ý bàn tay đang vẽ vời của gã.

Nào ngờ gã chỉ múa múa vẽ vẽ, rồi không có gì xảy ra.

Trong khi đó, lợi dụng Triệu Tiếu Thiên phân tâm, gã ra sức phát huy lực lượng, dần dần áp chế trở lại đối phương.

Vừa giao chiến, gã vừa cười hắc hắc, nói :

- Ngươi đã thấy tuyệt chiêu của ta chưa ?

Triệu Tiếu Thiên vừa kinh vừa giận :

- Ngươi … ngươi …

Gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ nói :

- Ta làm sao ? Binh bất yếm trá mà.

Triệu Tiếu Thiên thấy vậy, không tranh cãi với gã nữa, tập trung tinh thần ứng chiến.

Nhưng dù sao cũng đã mất tiên cơ, khó lòng vãn hồi lại được.

Song phương đâm qua chém lại, ngang ngửa nhau, không ai áp chế được ai.

Bên ngoài, những người quán chiến lại hoan hô cổ vũ, tiếng hò reo vang dội.

Chiến đấu thêm một lúc nữa, đột nhiên một vệt sáng từ phía gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ bắn ra, đánh bật Triệu Tiếu Thiên về phía sau, khiến y thọ trọng thương, sinh mạng đại giảm, chỉ còn chưa đến một phần tư.

Vừa rồi, gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ đã sử dụng ám khí giấu trong người, xuất kỳ bất ý phát xạ.

Song phương chiến đấu quá gần nhau, trong lúc bất ngờ, Triệu Tiếu Thiên không kịp phản ứng, nên đã thọ thương.

Y cả kinh, vội lùi lại thật nhanh, đồng thời liên tục sử dụng đại hồng bổ sung sinh mạng.

Loại ám khí kia có lẽ rất đặc biệt, nên mới có sát thương lực cao như thế, nếu như Triệu Tiếu Thiên không có bảo vật phòng thân thì có lẽ đã đang trường tử trận rồi.

Gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ thấy Triệu Tiếu Thiên chỉ bị thương, kinh ngạc thốt lên :

- Sao ngươi chỉ bị thương thôi ? Không thể nào ! Tuyệt đối không thể nào !

Triệu Tiếu Thiên cần ổn định thương thế, tạm thời cũng chưa muốn động thủ ngay, nên cười nhạt nói :

- Có gì mà không thể.

Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi, làm gì được ta kia chứ.

Gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ thấy tuyệt sát kỹ vẫn không sát tử được đối phương, cả kinh thất sắc, ý nghĩ vận chuyển thật nhanh, rồi vận chuyển pháp lực, gầm lên :

- Thần linh phụ thể.

Ngay sau tiếng quát của gã, từ bốn phía xuất hiện rất nhiều luồng khí đen, vừa tụ tập vừa xoay chuyển, dần dần hình thành một khối cầu lớn, sau đó nhập vào bên trong người gã ta.

Tiếp đó, ánh mắt gã trở nên đỏ ngầu, màu da cũng trở nên đỏ bừng, trông rất dị thường.

Nhưng rõ ràng, ai cũng thấy thực lực của gã đại tăng.

Một số người trong bọn ‘đại quốc chủ’ biết nhiều hiểu rộng, bật thốt :

- Bán thần.

Gã đã trở thành bán thần.

Triệu Tiếu Thiên thấy đối phương xuất đại chiêu, thực lực đại tăng, cũng chỉ đành nghiến răng xuất đại chiêu.

- Thánh Long Cửu Tuyệt Đệ Nhất Thức : Thánh Long Phụ Thể.

Liền đó, từ đỉnh đầu Triệu Tiếu Thiên có một đạo kim quang bắn lên cao, tỏa ra tứ phía, rồi hội tụ thành một con kim long, hào quang rực rỡ.

Sau đó kim long bay xuống nhập vào người họ Triệu, và y cũng tạm thời tiến giai thành bán thần.

Trận chiến được nâng cấp : bán thần đại chiến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio