Lại nói, Hán quân tướng lĩnh họp nhau bàn bạc tìm cách an toàn hồi quốc.
Cuối cùng cả bọn thống nhất là sẽ tiến chiếm một thôn trang bên bờ sông Hoài, rồi từ đó chế tạo thuyền bè vượt sông.
Và rồi rất nhiều thám tử được phái đi dò xét địa hình quanh đó, tìm nơi thích hợp.
Định xong đối sách rồi, Hán quân đại tướng lại hỏi viên phó tướng của mình :
- Việc thu tập tàn quân đã đến đâu rồi ?
Viên phó tướng đáp :
- Đại soái.
Người chơi nào chưa chiến tử đa phần đều đã tập trung hết về đây.
Chỉ có một số ít lạc đường, chưa đến kịp.
Duy có NPC sĩ binh tổn thất rất nhiều.
Hơn hai phần ba đã biến thành đào binh, tìm đường bỏ trốn.
Thuộc hạ dù hết sức nghiêm trừng cũng không sao ngăn được.
Chỉ tại sĩ khí thấp quá hà.
Gã đại tướng lắc đầu thở dài :
- Đến giờ ta mới nhận thấy sĩ khí ảnh hưởng đến NPC sĩ binh nghiêm trọng quá.
Viên phó tướng gật đầu tán đồng :
- Vâng ạ.
NPC sĩ binh chiến đấu dũng mãnh, huyết hậu phòng cao, nhưng bị ảnh hưởng bởi sĩ khí nghiêm trọng quá.
Nếu binh bại thì không đầu hàng địch quân cũng sẽ biến thành đào binh.
Gã đại tướng nói :
- Hiện thực ngày trước, trong chiến tranh vẫn xảy ra tình trạng như thế mà.
Như thế mới gọi là chân thực chứ.
Chúng ta sử dụng NPC sĩ binh thì phải chịu vậy.
Mà không phải chúng ta, ai sử dụng NPC sĩ binh cũng đều gặp phải cảnh đó.
Chúng tùy tướng đồng thanh khen phải.
Trước đây nhiều lần đại thắng, bọn họ cũng đã từng nhiều lần chiêu hàng địch quân.
Đối với các thế lực, chuyện đó không lạ gì.
Ngay cả “tiểu” thế lực như Thiên Lang mà cũng từng nhiều lần làm thế, đừng nói gì một “đại” thế lực như Hán quốc.
Gã đại tướng lại nói :
- Thôi được rồi.
Chuyện đó ai cũng phải chịu, tạm thời không tính đến nữa.
Trước mắt có được bao nhiêu lực lượng thì sử dụng bấy nhiêu vậy.
Kiểm kê binh lực xong chưa ?
Viên phó tướng nói :
- Sơ bộ đã xong rồi ạ.
Hiện tại chúng ta chỉ còn hơn . người chơi, khoảng . NPC sĩ binh và tinh kỵ.
Sau khi kiểm kê xong thì cũng có tăng thêm chút ít, nhưng không đáng kể.
Mức chênh lệch tối đa vài trăm người.
Gã đại tướng gật đầu nói :
- Được rồi.
Chỉnh bị binh mã.
Bảo mọi người tranh thủ nghỉ ngơi.
Khi thám tử quay về, tìm được mục tiêu thì chúng ta sẽ hành động.
Chúng tướng vâng dạ, nhanh chóng đi về phía các đội quân do mình phụ trách.
...
Tân An trấn.
Đó là một tòa tiểu trấn nằm cạnh bờ bắc sông Hoài, xung quanh mấy chục dặm không hề có một tòa quân sự trọng trấn nào, nên đã trở thành mục tiêu lý tưởng mà Hán quân nhắm đến.
Toàn thể quân dân trong trấn chỉ có hơn nghìn người, vừa đủ điều kiện để lập trấn, trong số đó chỉ có đoàn NPC sĩ binh ( người) chịu trách nhiệm giữ gìn trị an trong trấn và các thôn trang phụ cận.
Trong cảnh chiến loạn hiện tại, thực lực quân sự như thế phải nói là vô cùng bạc nhược.
Chỉ có điều, cả Hán quốc và Đại Sở quốc đều đang trong tình trạng chiến tranh, quân đội tập trung cả ở những nơi hiểm yếu, những tiểu trấn không quan trọng như Tân An trấn có ít thủ quân cũng là chuyện bình thường.
Nếu như Đại Sở quốc đã không quản thì Hán quân sẽ đến quản thay vậy, đương nhiên là phải có thù lao.
Đại quân kéo đến trước Tân An trấn, với quân số nhiều hơn gấp lần số thủ quân trong trấn, thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối, nên không cần chiến thuật gì cả, đại quân dàn ra đồng loạt tấn công.
Bức tường đơn giản vây quanh trấn hầu như chẳng có tác dụng gì đáng kể.
Sau mấy trận tề xạ, cung thủ của Hán quân đã thanh lý gần hết thủ quân.
Tiếp đó, hơn nghìn NPC sĩ binh đồng loạt xông tới chém nhầu vào cổng trấn, tường trấn.
Chỉ sau chưa đầy phút, cổng trấn bị phá vỡ, Hán quân ồ ạt tràn vào bên trong.
Thủ quân lúc này chẳng còn năng lực kháng cự và Tân An trấn nhanh chóng đổi chủ.
Toàn bộ thời gian công phòng chiến không quá phút, Hán quân tử thương bất quá vài người.
Sau khi công chiếm Tân An trấn, các tướng lĩnh Hán quân chia nhau suất bản bộ binh mã đi cướp phá toàn trấn, tập trung toàn bộ lương thực vật tư trong trấn về Nha Phủ.
Bọn họ chỉ tạm chiếm nơi này chứ không có ý định chiếm giữ lâu dài, nên cũng chẳng sợ mất lòng dân.
Một số tướng lĩnh được phái dẫn quân đi xuống Nhà tạo thuyền ở bờ sông lo việc đốc thúc thợ đóng thuyền nhanh chóng đóng thêm thuyền bè.
Tiểu trấn chỉ có thể đóng được Tiểu thuyền chở được người (tốc độ nhanh) và Bè gỗ chở được người (tốc độ chậm).
Do chỉ cần có phương tiện vượt sông nên bọn họ cho đóng toàn Bè gỗ.
Đối với những nơi nước chảy xiết thì Bè gỗ cũng vững vàng và an toàn hơn Tiểu thuyền.
Cũng cùng lúc đó, cư dân trong trấn được xua đi sửa sang tường trấn, cổng trấn và tạo thêm các cạm bẫy quanh trấn.
Việc đóng bè không thể xong ngay được, nên bọn họ phải chuẩn bị phòng thủ, đề phòng Sở quân phản công.
Quả nhiên, bọn họ đề phòng như thế không phải là không có lý.
Tân An trấn mới bị chiếm lĩnh vào buổi sáng thì đến buổi chiều quân đội của Đại Sở quốc đã kéo đến nơi.
Tuy Sở quân chỉ có gần vạn, chỉ nhiều hơn Hán quân chút ít, không đủ năng lực phát động công thành chiến, nhưng cũng đủ bao vây phong tỏa các yếu điểm xung quanh trấn, ngăn không cho Hán quân rút chạy.
Với quân số đông hơn, lại vừa mới đại thắng, sĩ khí chính cao, nếu giao chiến ở nơi trống trải, Sở quân chiếm ưu thế là lẽ đương nhiên, ít ra cũng có thể cầm chân địch quân cho đến khi viện quân kéo đến.
Do vậy, Hán quân cũng không xuất trấn giao chiến, chỉ cố thủ trong trấn.
Không chỉ Sở quân, cả Hán quân cũng muốn kéo dài thời gian.
Tối đến.
Sở quân dinh trướng.
Đối với người chơi thì không cần dinh trướng, khi chơi mệt thì cứ đăng xuất khỏi game là xong.
Nhưng đối với NPC thì bắt buộc phải sử dụng dinh trướng khi hành quân đánh trận để sĩ binh có chỗ nghỉ ngơi hồi phục sức lực, mà quân đội của Sở quân lúc này đa phần là NPC quân sĩ từ quốc đô Dự Nam đến.
Lĩnh quân lần này cũng là Đường Tướng quân.
Tuy gã cũng là một vị trưởng lão, nhưng lại ủng hộ Sở Định Công và được xem là thân tín.
Do vậy, không chỉ chiến dịch Dự Nam lần trước mà cả chiến dịch Tân An lần này, Sở Định Công đều giao cho Đường Tướng quân chỉ huy.
Đường Tướng quân đứng trước cửa Soái trướng, nhìn về phía Tân An trấn.
Dưới ánh sao đêm lấp loáng, toàn trấn khắp nơi đều sáng rực ánh đuốc, người chạy qua chạy lại không dứt.
Gã không khỏi kinh nghi bất định.
Đối phương có ý đồ gì mà đêm xuống rồi cũng vẫn còn làm việc y như ban ngày.
Củng cố phòng ngự ? Xem cũng không giống.
Suy nghĩ không ra, gã liền cho triệu tập chư tướng đến họp bàn.
Một người nghĩ không ra, nhiều người chắc sẽ nghĩ ra.
Sau khi chiến dịch Dự Nam đại thắng, Đại Sở quốc đã lên một kế hoạch lớn để phản kích Hán quốc, trong đó chiến dịch Tân An lần này là một bộ phận quan trọng, tuyệt đối không thể sơ suất.
Chỉ một lát sau, chúng tướng đều đã tập hợp trong Soái trướng.
Do là thế lực của người chơi, quốc chủ lại có cá nhân thanh vọng không cao, nên Đại Sở quốc thiếu NPC tướng lĩnh.
Chúng tướng toàn là người chơi.
Khi mọi người đã có mặt đông đủ, Đường Tướng quân nói :
- Chư vị.
Lần này chúng ta đến đây là mang trên mình sứ mạng trọng đại.
Ta thấy hành vi của đối phương có vẻ dị thường, nên mời mọi người đến bàn bạc.
Một viên tướng lĩnh lưng đeo trường cung hỏi :
- Tướng quân.
Dị thường thế nào ạ ?
Đường Tướng quân nói :
- Ta thấy người trong trấn lúc này vẫn còn làm việc, nhưng lại không giống đang củng cố công sự phòng ngự, thám tử cũng không thể tiếp cận trấn nên không rõ đối phương đang có ý đồ gì.
Mọi người có ý kiến gì không ?
Mọi người cúi đầu suy nghĩ.
Chỉ có một viên tướng hông đeo bảo kiếm, thân mang ngân giáp, diện mạo “tư văn” (theo kiểu người Tàu vẫn gọi là “tiểu bạch kiểm”), lên tiếng :
- Đường Tướng quân.
Mặc kệ bọn chúng có ý đồ gì, chúng ta cứ bao vây bên ngoài là xong.
Trước tuyệt đối thực lực, mọi âm mưu quỷ kế cũng bằng thừa.
Mọi người nghe nói đều kinh ngạc nhìn gã.
Đường Tướng quân khẽ lắc đầu, cười khổ nói :
- Gì mà tuyệt đối thực lực.
Quân lực của chúng ta so với đối phương chênh lệch không nhiều.
Chúng ta chỉ có ưu thế về sĩ khí mà thôi.
Nhưng đối phương nghỉ ngơi cả ngày nay, chắc sĩ khí cũng đã hồi phục phần nào rồi.
Một viên tướng khác sau một lúc suy nghĩ chợt lên tiếng :
- Tướng quân.
Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là cầm chân đối phương, chờ viện binh.
Do vậy, chúng ta chỉ cần cố thủ các yếu điểm, đồng thời không ngừng phái thám tử dò xét động tĩnh của đối phương là được.
Chúng ta không cần mà cũng không nên có hành động quân sự gì, kẻo lỡ quân cơ.
Viên tướng này thân mang trọng giáp, thể hình thô tráng lực lưỡng, có dáng vẻ mãnh tướng chứ không chút biểu hiện nào của trí tuệ hình tướng lĩnh.
Không ai ngờ gã lại có thể đề ra sách lược, lời lời hữu lý, tự tự châu cơ.
Đường Tướng quân nhìn y một lượt, rồi gật đầu nói :
- Trịnh huynh đệ nói phải lắm.
Chúng ta cứ thế mà làm.
Mọi người hãy giữ vững vị trí của mình, không được lơ là.
Chúng tướng vâng dạ lĩnh mệnh.