Giang Phong ngồi ở văn phòng công ty mới thành lập, cũng là căn nhà trong nội thành của Giang Phong, nghe Lý Minh hồi báo công việc.
Sau mấy ngày, tình hình đã tạm ổn, công ty đã bắt đầu hoạt động ổn định.
Các nhân vật ong “Vương Mệnh” đều sắp thăng đến cấp, sắp có thể đi lại tự do.
Báo cáo xong, Lý Minh lo lắng nói :
- Thưa anh.
Hiện giờ trong đó nhiều người đã gần đạt đến cấp, anh em chỉ mới cận cấp, so ra lạc hậu nhiều quá.
Hiện giờ chúng ta chưa có nguồn thu nào cả.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Không sao.
Nếu thu không đủ chi thì cứ xem như hỗ trợ ta chơi game vậy thôi.
Lý Minh gãi đầu vô ngữ.
Mở công ty chỉ để hỗ trợ chơi game, đúng là hành động của đại gia a.
Đột nhiên linh quang nhất thiểm, y cả mừng nói :
- Thưa anh.
Có nhiều người tham gia “Vương Mệnh” không phải để sát quái luyện cấp mà chỉ du ngoạn.
Hay là chúng ta cho anh em làm hướng dẫn viên cho những người đó.
Hay làm bảo vệ cho những người muốn thám hiểm.
Chắc sẽ có nhiều người có nhu cầu đó.
Giang Phong hài lòng nói :
- Cậu đã nhận ra rồi đấy.
Không nên xem “Vương Mệnh” giống như những game truyền thống khác.
Lý Minh vâng dạ, mừng rỡ vì đã tìm ra phương hướng hoạt động cho công ty.
Y không muốn công ty mới này lại lâm vào vết xe đổ của công ty cũ, hơn nữa hiện giờ y lại còn là phó giám đốc.
Giang Phong ghi lại lên tên nhân vật của mọi người, suy nghĩ một lúc, đoạn nói :
- Khi mọi người chuyển chức cần phân phối chức nghiệp sao cho phù hợp với đoàn đội chiến đấu và đặc trường của mỗi người.
Tốt nhất là cho một nửa chuyển chiến sĩ, hai người chuyển tế tự, số còn lại chuyển pháp sư và vu sư.
Riêng cậu hãy đến Tử Long Học Viện học chính trị và một số sinh hoạt kỹ năng, tập trung cho sinh hoạt chức nghiệp.
Lý Minh vâng dạ, nhưng rồi lại ngập ngừng nói :
- Thưa anh.
Nghe nói ở Tử Long Học Viện tuyển sinh nghiêm khắc lắm.
Giang Phong nói :
- Được rồi.
Để ta nói với bên đó để mọi người được ưu tiên.
Lý Minh cả mừng, không chỉ hiện thật, ngay cả trong game, chạy cửa sau cũng rất quan trọng a.
Không biết chạy thì chuyện gì cũng sẽ khó khăn.
Giang Phong lại nói.
- Thêm nữa, trang bị mọi người luyện được không cần tự tìm người bán lại, mất thời gian lắm, hãy cứ đưa hết đến Tử Long Các giao dịch.
Trước mắt cần tăng cường thực lực, mọi người cần trang bị gì thì có thể đến đó chọn lựa rồi ghi nợ, sau này có trang bị giao dịch sẽ khấu trừ lại.
Ta sẽ nói với bên đó để tạo tiện lợi cho mọi người.
Lý Minh vâng dạ, thầm đoán thân phận của Giang Phong trong game, xem ra thế lực không nhỏ a.
Nghĩ đến tương lai tươi sáng, y mãn diện tiếu dung, hoan hỉ cười hoài.
Giang Phong hỏi thêm một số công việc thường ngày ở đây, rồi xem hồ sơ thành lập công ty, chuyện này toàn do luật sư lo hết, Giang Phong chỉ cần ký tên.
Rút kinh nghiệm lần trước, công ty chỉ do một mình Giang Phong đứng tên.
Xem phần vốn đầu tư, Giang Phong thầm tính toán, rồi lấy ra hai mươi triệu đưa cho Lý Minh làm kinh phí hoạt động, tạm thời công ty chưa có nguồn thu nào.
Tuy vậy, nhờ có Giang Phong làm hậu thuẫn, với thế lực của Giang Phong trong “Vương Mệnh”, tương lai tràn trề hy vọng a.
Chỉ dùng vài chục triệu mà có được công ty này, đáng lắm chứ.
Đương nhiên, nếu không có thế lực lớn của Giang Phong trong “Vương Mệnh” hậu thuẫn, công ty này dù cố gắng cũng khó làm nên chuyện lớn.
Ngẫm nghĩ giây lát, Giang Phong lại nói :
- Ôn Tuyền thôn sắp đối người chơi khai phóng, cậu có thể liên hệ người, tổ chức các tour du lịch săn bắn, leo núi, du ngoạn, tắm suối nước nóng, câu cá, bơi thuyền.
Chắc sẽ có người có hứng thú đấy.
Nghe được “thông tin nội bộ”, Lý Minh cả mừng, vội hỏi ngay :
- Thưa anh.
Ôn Tuyền thôn ở đây ạ.
Khi nào khai phóng.
- Ngày mai.
Từ An Phú Trấn đi về thượng lưu gần dặm, tức khoảng kilômét là đến Ôn Tuyền thôn.
Thôn nằm bên một cái hồ lớn, do một dòng suối nước nóng mở rộng ra mà thành, quang cảnh đẹp, kiến trúc đầy đủ, du khách có thể thuê nhà ở lại đấy.
- Dạ.
Để em thu xếp tổ chức tour ngay.
Sau này nếu có được “thông tin nội bộ”, xin anh cho em biết để tranh thủ cho kịp.
Nếu khai thác hợp lý sẽ có hiệu quả rất đáng kể.
Giang Phong khen phải, hỏi han vài chuyện nữa, rồi về nhà.
Thấy vẫn còn sớm, Giang Phong lên diễn đàn tra duyệt những tin tức mới nhất.
Cũng như mọi khi, trên diễn đàn tràn ngập đủ loại tin tức.
Nhưng có hai tin tức chính gây được sự chú ý của đa số người chơi, số người hồi đáp vô cùng lớn.
Tin tức quan trọng nhất đương nhiên là liên quan đến cuộc chiến sắp bùng phát.
Rất nhiều người chơi đưa lên diễn đàn kinh nghiệm hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng theo Giang Phong thấy, chủ yếu khoe khoang là chính, chứ tin tức hữu ích chẳng có bao nhiêu.
Những kinh nghiệm quan trọng mọi người đều giữ lại cho riêng mình, chẳng ai dại gì công bố.
Tin tức thứ hai tuy không quan trọng, vô thưởng vô phạt, nhưng cũng khiến nhiều người tỏ ra hứng thú : sủng vật xuất hiện.
Không ngoài ý nghĩ của Giang Phong, sủng vật xuất xứ từ Linh Sơn thôn.
Sau khi phái người gia nhập Phi Điểu Hội, được học thuần dưỡng thuật, đương nhiên là phải luyện tập để đề cao kỹ năng, tăng gia thuần thục độ.
Không thể dễ dàng thuần dưỡng đại điểu ngay để có Thiên Không Kỵ, phải bắt đầu từ tiểu điểu trước.
Nhưng mỗi người chỉ được có một sủng vật, Phi Điểu Hội môn nhân được thêm một danh ngạch nữa, những “thứ phẩm” đó đương nhiên bọn họ không giữ lại làm gì.
Mục tiêu của bọn họ là Thiên Không Kỵ kia mà.
Và thế là trên thị trường bắt đầu xuất hiện sủng vật, cũng có khá nhiều người giao dịch, đặc biệt các loại chim nhỏ xinh đẹp rất được quý bà quý cô ưa thích, hầu như cung không đủ cầu.
Xem ra chỉ riêng việc giao dịch sủng vật cũng đủ để bọn họ làm giàu.
Giang Phong lại chú ý một chuyện, bọn họ đa số dùng sủng vật đổi lấy NPC thôn dân, do nhu cầu thị trường, cũng có nhiều người chịu đổi.
Thứ gì hiếm thì quý là quy luật tất nhiên.
NPC thôn dân hiện có rất nhiều người sở hữu, còn sủng vật chỉ có một nhà.
Đi đâu mang theo sủng vật cũng là một cách biểu minh thân phận mà nhiều người ưa thích.
Giang Phong lại tra tìm những tin tức về Thống binh lệnh và Mộ binh lệnh.
Thống binh lệnh chỉ cho phép người chơi thống lĩnh mười sĩ binh, tự mình làm đội trưởng, chứ không phải tăng gia kỹ năng thống soái.
Còn như Giang Phong mỗi khi xuất quân là thống soái cả đội, cả đoàn, chứ không phải tự mình làm đội trưởng, đoàn trưởng.
Trong game phân biệt thống binh và thống soái là hai khái niệm khác nhau.
Soái khác với tướng.
Đương nhiên chi tiết này là Giang Phong xem tin tức và phân tích, chứ người chơi hiện thời chỉ mới biết đến Thống binh.
Riêng Mộ binh lệnh lại khiến vô số người phàn nàn, bất mãn.
Nguyên nhân cũng không có gì là lạ : Mộ binh khó quá.
Mộ binh phải cần tiền.
Hơn nữa có tiền chưa chắc đã có thể Mộ binh được.
Các đại thành trấn hầu như chẳng vì mấy kim tệ mà chịu giảm dân số, cho người chơi Mộ binh.
Lỡ khi chiến đấu mà binh sĩ tử trận thì dân số sẽ bị mất luôn.
Một số tiểu trấn do thiếu thốn nên cho phép, nhưng chỉ chuyển dân binh, và cung không đủ cầu.
Đa số người chơi dùng Mộ binh lệnh trực tiếp chuyển chức NPC thôn dân ở bản thôn thành dân binh, đã khỏi phải tốn tiền, hơn nữa dù sao thì sau một tháng cũng phải trả binh sĩ về nơi Mộ binh, dùng thôn dân của mình cho khỏi tốn kém, sĩ binh cũng được tính vào dân số mà.
Một số thôn trưởng còn cho thuê thôn dân, phát một chút tài.
Nhưng nếu chỉ vì Mộ binh khó khăn thì mọi người cũng không đến nỗi kêu ca phàn nàn.
Mọi người thanh nhất sắc toàn là cấp dân binh.
Khi nhìn thấy bọn Thiên Lang, Tiêu Phi Phi, cùng một số long đầu các đại bang phái thống lĩnh cấp sĩ binh.
Nhìn dân binh vận áo giáp bằng da thú, sử dụng thiết đao cũ kỹ.
Lại nhìn sĩ binh toàn thân khải giáp, sử dụng cương đao sáng loáng, ai nấy đều cảm thấy thua kém.
Thế là càng nhiều người liên hệ An Phú Trấn, giúp Giang Phong một phen đại phát hoành tài.
Xem xong những tin tức đáng chú ý, Giang Phong … đi ngủ.
Hiện giờ tình hình lãnh địa đã ổn định, không cần Giang Phong phải thân tự xử lý.