Đứng ở trong sân, Lưu Nguyệt vừa nghe thấy lời nói của Đỗ Quyên Như liền không để Mộ Dung Cương lên tiếng mà nói lớn: "Nếu là tỷ thí việc gây thương tích là bình thường, vậy hôm nay Ngũ Thúc cùng Ngũ thẩm vì việc gì mà tới đây chất vấn Lưu Nguyệt ? Lưu Nguyệt tuổi còn nhỏ, nhất thời thất thủ không khống chế được lực đạo như vậy sao có thể trách Lưu Nguyệt đươc?
Tỷ thí luận võ, sinh tử là do trời định, Lưu Nguyệt bị nhiều vết thương như vậy cũng không oán trách nửa lời, huống chi?."
Tiếp lời nói của Đỗ Quyên Như, Lưu Nguyệt cũng có vài câu xà tùy bổng thượng, lập tức khiến Mộ Dung Cương cùng Đỗ Quyên Như không nói nên lời.
Mộ Dung Kiên nãy giờ không lên tiếng nhưng thực ra đang tỉ mỉ đem Lưu Nguyệt hiên tại mà đánh giá, trong trí nhớ trước kia Lưu Nguyệt quả thực chỉ là đứa trẻ vô năng, chỉ biết khóc lóc mềm yếu không ngờ khi lớn lên lại thay đổi như vậy.
"Nói rất đúng, luận võ đánh giá, sinh tử là do trời định, Lưu Nguyệt muội muội xem ra một thân võ công tượng thừa, ngu huynh hôm nay xin được lãnh giáo." Trong bầu không khí đang lặng yên bỗng vang lên một giọng nói đầy tưc giận, cùng với đó một nam tử mặt đen xuất hiện.
Hắn vừa ra mặt, mấy nam tử đứng gần đó liền vui sướng nhìn hắn, những ánh mắt thoáng là cười châm chọc khi lại như vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp nạn tất cả đều chuyển lên người Lưu Nguyệt .
Lưu Nguyệt thản nhiên nhìn nam nhân trước mặt, người này là ai? Trong trí nhớ của nàng hình như không có xuất hiện người này.
" Mộ Dung Xuân Thủy là con cả của Ngũ thúc ngươi, tuổi còn trẻ nhưng một thân võ nghệ cao cường, về tài trí vốn không thua kém Mộ Dung Trần cùng Mộ Dung Lý." Lưu Nguyệt đang nhíu mày suy nghĩ đột nhiên có âm thanh vang lên, người vừa nói chính là tử y nam tử đang ngồi trong phòng kia.
Mộ Dung Trần, Mộ Dung Lý, một người là con của đại bá nàng, người còn lại là con trai của cha nàng, bất quá nàng cả hai người đều không quen, chỉ mơ hồ có nhớ đến có hai người này. Đối với nàng, nàng cũng không biết hai người họ lợi hại ra sao, vậy nên cũng không xác định được thực lực của Mộ Dung Xuân Thủy.
Bất quá, cái này cũng không có gì quan trọng , nàng trước mắt không có khả năng đánh lại đứa con này của Mộ Dung Cương.
Hướng mũi kiếm về phía Mộ Dung Xuân Thủy, Lưu Nguyệt lạnh lùng hất cằm lên, tay trái vươn ra, ngón trỏ một cách tự nhiên chỉ thẳng vào Mộ Dung Xuân Thủy, tâm thế kia quả thực cực kì cuồng vọng.
Nàng đối với người của Mộ Dung gia quả thực không có một chút hảo cảm.
Vừa thấy Lưu Nguyệt đáp ứng khiêu chiến, xung quanh lập tức truyền đến một mảnh than thở, có người còn lấy tay che miệng.
Thưa thớt vang lên vài tiếng vỗ tay làm cho Mộ Dung Xuân Thủy sắc mặt xanh mét, hắn quả thực khinh thường kẻ động thủ với kẻ yếu hơn mình, nhưng người bị nàng ta đả thương lại là muội muội của hắn, vậy nên hắn sẽ không để ý tới vấn đề khác.
Thu lại lợi kiếm, Mộ Dung Xuân Thủy trầm giọng nói: "Ta nhường ngươi ba chiêu."