Vương Phi 13 Tuổi

chương 172: võ lâm đại hội (17)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tám người còn lại, chia ra cứ hai người một trận, hàng ngàn cao thủ qua mấy ngày nay đã bị đào thải hết, chỉ còn lại tám người này, phân làm bốn trận, toàn là những trận cam go.

Đứng trên lôi đài, Lưu Nguyệt lãnh đạm nhìn thoáng qua Lương Thành đối diện, cả người sát khí ẩn mà không giảm, kiếm quang giấu thật sâu, đệ nhất ngự tiền ám vệ Nam Tống quốc, xem ra không giả.

“Thỉnh.” Lương Thành vẻ mặt bình tĩnh, hướng Lưu Nguyệt chắp tay.

Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn lướt qua Lương Thành, cả người kiêu ngạo, khí chất cuồng ngạo trời sinh, được Lưu Nguyệt cố ý phát ra, lại càng cuồng vọng không ai bì nổi, giống như cả thế gian này, bất luận kẻ nào, cũng không xứng đáng để hắn đặt trong mắt.

Cuồng ngạo như vậy, trong mắt người có ý đồ, lại càng khiến họ nhận định, đây chỉ là một tiểu tử mao đầu (nhỏ tuổi), chưa trả qua thế sự, chưa hiểu chuyện đời, chỉ có một thân võ công không tồi, một tên ngốc chính hiệu.

Gió, chậm rãi thổi qua.

Năm ngón tay đặt trên dây đàn.

Một người đứng một góc võ đài, ánh mắt lạnh lùng thanh thuý, lướt qua đám đông, dừng ở trên người Lưu Nguyệt, băng lãnh, mà thanh tao, thật quen thuộc. (cell: mọi người đoán được ai không? ^^)

Chân như gió, lướt trên mây.

Phía trên lôi đài, hai người đột nhiên đồng thời cử động.

Lưu Nguyệt lui một bước, năm ngón tay cùng khẩy đàn, dây đàn lập tức kéo căng.

Mà cùng lúc đó, Lương Thành nhanh như chớp, đột nhiên tới gần, trường kiếm trong tay vụt đâm ra, không phải nhắm ngay Lưu Nguyệt, mà là cây đàn trong tay nàng, cà người trong nháy mắt như xuyên qua trước ngực Lưu Nguyệt.

Cầm huyền có thể công kích khoảng cách xa, vậy cận chiến, nhất định là yếu điểm của nó.

Kiếm thế như rồng cuộn, nhanh như sét đánh.

Dây đàn Lưu Nguyệt vừa mới nhướng lên, kiếm kia đã khảm tới bề mặt.

Chỉ nghe một tiếng gãy “phịch” rất nhỏ, Lưu Nguyệt mắt lạnh, dây đàn trong tay đã bị chặt đứt.

Mọi người chung quanh mở to mắt, thấy được màn này, mặt mày không khỏi nhăn lại, liếc nhau, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, cũng có tia sâu không lường được.

Dây đàn đã đứt, phong nhận không thể phát ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio