Vương Phi 13 Tuổi

chương 203: phong đem bái cùng (7)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Triệu chăm chú nhìn Lưu Nguyệt, tươi cười sáng lạn đi tới bên cạnh nàng.

“Trời ạ ! Mệt chết ta !” Đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lưu Nguyệt, Vân Triệu biểu tình oán giận nhưng lại không che giấu được sự cao hứng cùng hưng phấn.

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi nhướng mi, không nói gì.

Vân Triệu sớm biết nàng bản tính lạnh lùng, cũng không để ý gì, rót hai chén trà, đưa Lưu Nguyệt một chén, một chén chính mình một hơi cạn sạch, nói : “Ta đã nói rồi. Đệ nhất chắc chắn là ngươi. Giờ xem, quả nhiên là vậy. Đưa đây đưa đây, huyết thiềm thử, ta xem chút.”

Vừa nói vừa với lấy huyết thiềm thử trong tay Lưu Nguyệt, không hề khách khí, tự nhiên như ruồi.

Lưu Nguyệt thấy vậy khẽ nhăn mày, nhưng cũng buông tay, để mặc Vân Triệu cầm lấy.

Cẩn thận nhìn vài lần, Vân Triệu thần tình tán thưởng, nói : “Quả nhiên là đồ tốt, là đồ tốt đó. Thứ tốt như thế này nên để huynh cầm, chỉ có huynh mới xứng sở hữu bảo bối này.”

Một tiếng huynh đệ lại một tiếng huynh đệ, cực kì thân thiết. Động tác không hề dư thừa, đem huyết thiềm thử trả lại cho Lưu Nguyệt, giống như hắn thật sự chỉ muốn mượn nhìn nó một cái vậy.

Lưu Nguyệt thấy vậy, hai mắt trầm xuống, cũng không làm gì nhiều, chỉ nhận lấy huyết thiềm thử.

Sau khi uống thêm một li trà, Vân Triệu mới trở lại bình thường, ngồi bên bàn đá, cười tủm tỉm nhìn Lưu Nguyệt nói : “Ngày mai sẽ khởi hành đi Hậu Kim quốc, võ tướng tam phẩm, cũng không phải là địa vị tồi. Nhưng ta cảm thấy huynh như vậy, hẳn là khinh thường chức vị này. Ta bảo này, người anh em, đi theo ta đi, ta mang huynh đi du lịch, như thế nào? Bao ăn bao ở, ta có cái gì huynh có cái đó, thế nào? Ta làm huynh đệ chắc huynh không phản đối đâu chứ?”

Lời nói nồng nhiệt, thật sảng khoái, giống như hắn cùng Lưu Nguyệt sớm đã là anh em kết nghĩa.

Lưu Nguyệt nghe hắn nói mà khóe miệng khẽ cong, rất khó nhận ra, hoàn toàn không nhận ra nàng có ý nghĩ gì.

Vân Triệu rốt cục mở miệng.

“Ta muốn làm quan.” Lưu Nguyệt phun ra bốn chữ rõ ràng, lưu loát, Vân Triệu trừng mắt nhìn nàng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio