Vương Phi 13 Tuổi

chương 464: bắc mục phong vương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quân đội dừng chân lập doanh trại, châm lửa cuồng hoan.

Nhiều năm như vậy chưa từng có chiến thắng nào lớn như thế, nên ăn mừng.

Trong bóng đêm, lửa trại rực rỡ đốt khắp núi đồi, giữa lều lớn xa hoa nhất, tất cả đại tướng lần này tới đây đều tụ tập lại.

“Ha ha ha, có bản lĩnh, có bản lĩnh, đến, Khố Tạp Mộc ta kính nữ anh hùng một chén, lần này may mắn mà có ngươi.” Đại tướng đệ nhất Bắc Mục Tiêu thái hậu luôn mang theo bên mình, Khố Tạp Mộc hé ra khuôn mặt đen xì, cười lớn với Lưu Nguyệt đang ngồi bên cạnh Tiêu thái hậu.

Lưu Nguyệt bưng bát lên, cười cười nói: “Nữ anh hùng gì chứ, gọi Lưu Nguyệt được rồi.”

“Thẳng thắn, cạn.” Ngón tay cái Khố Tạp Mộc dựng thẳng, bưng bát một hơi cạn sạch, bát lớn như vậy, một chén chắc cũng phải nửa cân.

Một hơi uống cạn, Lưu Nguyệt dốc bát xuống, một giọt cũng không còn.

“Được…” Mọi người giữa trướng nhất thời cùng kêu lên, trầm trồ khen ngợi.

Thiêu đao tử của bọn họ, chính là rượu mạnh nhất, thiếu nữ nhỏ yểu điệu như vậy, lại có thể uống hết một hơi mà mặt còn không đổi sắc, lợi hại.

“Lần này xuất ngoại tuần sát, không may trúng mai phục, may mà có Lưu Nguyệt ra tay cứu giúp, thay mặt mấy trăm vạn dân chúng Bắc Mục, cám ơn ngươi, đến.”

Hé ra khuôn mặt hình chữ ‘quốc’, nhìn qua rất là uy vũ, Ung thân vương Da Luật Cực, lớn tiếng nói với Lưu Nguyệt.

“Trùng hợp mà thôi, không nói cảm ơn.” Lưu Nguyệt thẳng thắn giơ lên cái bát to, cùng Da Luật Cực cạch một chén, một hơi uống cạn.

“Đối với ngươi là trùng hợp, đối với chúng ta lại là ân nhân cứu mạng, ha ha, đến, ngươi hợp ý ta, chúng ta cùng uống.” Đại tướng đệ nhị Bắc Mục, Lê Khoát cười lớn đi tới.

Trên thảo nguyên cực sảng khoái, hợp ý, thì cùng uống, không say không về, đó chính là huynh đệ tốt, đó chính là nể mặt.

Rượu vào chén liền cạn, Lưu Nguyệt chưa từng sảng khoái, giữa lều lớn dâng lên một cơn sóng trào.

Tất cả mọi người chen nhau kính rượu với Lưu Nguyệt, náo nhiệt cực kỳ.

Trong góc phòng, Âu Dương Vu Phi nhàn nhã ngồi nướng thịt dê, ngắm nghía con dao bóng loáng trong tay, khóe mắt khẽ cong.

Thiêu đao tử này cực mạnh, Lưu Nguyệt uống như thế, xem làm sao thu dọn tàn cục.

“Cay quá, cay quá.” Tiểu Hỉ Thước thấy Lưu Nguyệt uống dễ dàng, cũng bưng chiếc bát trước mặt lên uống một ngụm, ngay lập tức đỏ mặt, điên cuồng lè lưỡi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio