Sơn ca lảnh lót hót vang, trăng non xấu hổ núp vào bóng mây.
Độc Cô Dạ nhìn hoạt hình Xuân cung đồ trong tay, rồi nhìn qua khuôn mặt “con rành mấy chuyện này lắm” của Hiên Viên Ngọc, lần đầu tiên trong đời đôi chân mày tuấn dật phải nhăn chặt lại.
Xuân cung đồ trong tay hắn, vẽ cũng gần đạt tới mức độ giống y như thật rồi.
Chuyện này…chuyện này…
Đứa nhỏ này do ai dạy dỗ? Cha mẹ hai đứa trẻ này đã suy nghĩ gì trong đầu? Sao lại dạy đứa bé mới còn chút xíu như vậy những chuyện này…
Độc Cô Dạ nhìn không rời mắt khỏi Xuân cung đồ trong tay, nhất thời không biết nên giận hay nên bật cười nữa.
“Dạ Dạ, con vẽ có đẹp không?” Hiên Viên Ngọc thấy Độc Cô Dạ không mở miệng nói gì, lại với tay lấy thêm một tờ giấy nữa vẽ tiếp, vừa hỏi Độc Cô Dạ.
Độc Cô Dạ nghe vậy khuôn mặt càng thêm cứng ngắc, hắn có nên trả lời con bé lại một câu “Thiên phú không tệ”.
Sau đó vỗ tay khen nàng hãy tiếp tục phát huy đi hay không.
Hít sâu một hơi, cắn chặt răng, vặn vẹo khuôn mặt trở lại biểu cảm bình thường.
Độc Cô Dạ khuôn mặt lạnh lùng, vươn tay ra, trực tiếp giật lấy tờ giấy trong tay Hiên Viên Ngọc, không cho nàng tiếp tục vẽ nữa.
Hiên Viên Ngọc bất ngờ không kịp đề phòng, toàn bộ dụng cụ vẽ đều bị Độc Cô Dạ thu đi.
Nhất thời chỉ biết ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, nhìn Độc Cô Dạ vẻ không hiểu tại sao, nháy nháy mắt hỏi: “Dạ Dạ?”
“Không cho phép vẽ nữa, sau này ta cũng không muốn nhìn thấy mấy thứ tương tự như vậy.”
Độc Cô Dạ làm mặt lạnh, mang mấy tờ giấy vẽ Xuân cung đồ nhét vào trong ngực áo, giương mắt lạnh lùng nhìn Hiên Viên Ngọc.
Nếu cha mẹ hai đứa bé này không làm đủ trách nhiệm dạy dỗ con cái, vậy giờ hắn đang chăm sóc bọn chúng, hắn sẽ dạy lại.
Hai đứa bé mới bây lớn, ai lại cho bọn chúng biết mấy cái này chứ.
Chẳng qua, hiển nhiên Độc Cô Dạ cũng không phải là bảo mẫu ưu tú hay chuyên gia dạy dỗ con nít, không chịu hướng dẫn từng bước, cứ chuyên quyền độc đoán mà làm.
Hiên Viên Ngọc nghe nói vậy nhất thời liền trề môi, bất mãn nhìn Độc Cô Dạ.
Vừa nhìn vào dung nhan lãnh nhược băng sương đẹp đến thần linh cũng phải ghen tỵ, cùng sự tức giận và trách cứ trong đôi mắt thanh lãnh kia.
Hiên Viên Ngọc đang bất mãn đột nhiên hiểu ra được vấn đề.
Nàng biết, nàng đã biết tại sao Độc Cô Dạ lại không cho nàng vẽ tranh tiếp nữa rồi.
Lập tức, khuôn mặt nhỏ bé nở một nụ cười sáng lạn, Hiên Viên Ngọc rướn người lên, vươn hai tay ôm lấy cổ Độc Cô Dạ.
Sau đó, chớp chớp đôi mắt to, cong cong đôi môi nhỏ đỏ hồng.
Chụt, hôn đến đôi môi Độc Cô Dạ.
Độc Cô Dạ thấy vậy chân mày không khỏi chau lại, lập tức nghiêng đầu đi, Hiên Viên Ngọc hôn tới đụng vào khóe miệng hắn chứ chưa chạm tới môi.
Khẽ nhíu mày, Độc Cô Dạ đang muốn lên tiếng.
Hiên Viên Ngọc chợt cười ngẩng mặt lên, nghiêng đầu nhìn Độc Cô Dạ nói: “Dạ Dạ có phải cũng muốn được giống như ca ca, động phòng với Bối Bối.
Cho nên mới bất mãn Bối Bối chỉ lo vẽ hình ca ca phải không.”
Tiếng nói trong vắt vừa vang lên, lập tức khiến Độc Cô Dạ phải nghẹn lại những gì đang định nói xuống.
Mặc cho Độc Cô Dạ là người đã từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, ngay cả thiên địa biến sắc mặt mày hắn cũng không thay đổi, giờ đây cũng cứng người hỗn loạn trong gió.
Lời nói này, lực sát thương đã vượt quá khả năng tiếp nhận của hắn rồi.
Quả thực là rất kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Động phòng cùng nàng…
Độc Cô Dạ nhìn vẻ mặt tươi cười của Hiên Viên Ngọc, lần đầu tiên cảm thấy như “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước bị đánh tan trên bờ cát” (Hậu sinh khả úy), đây quả thật là chân lý không bao giờ cũ.
Hiên Viên Ngọc nở nụ cười rực rỡ, nhìn vào Độc Cô Dạ đang nhìn nàng lăng lăng chưa hồi thần.
Không khỏi cười càng thêm sáng lạn hơn.
Vừa dùng đỉnh đầu mình dụi dụi cổ Độc Cô Dạ, vừa như “ngữ bất kinh nhân tử bất hưu” (lời không làm người ta kinh hoàng thì chết không nhắm mắt – Đỗ Phủ) nói: “Dạ Dạ nếu thật sự muốn vậy, Bối Bối cũng muốn “làm”, ngay cả ca ca cũng đã “làm”, Bối Bối khẳng định cũng “làm” được.”
Dứt lời, đôi tay nhỏ bé bắt đầu tự cởi từng nút áo.
Lời này vừa nói ra, Độc Cô Dạ đừng nói là hóa đá hỗn loạn trong gió, giờ chắc đã rã thành bụi bị gió cuốn đi luôn rồi.
Nhìn động tác của Hiên Viên Ngọc, Độc Cô Dạ giờ cả tâm tình muốn đi giết người cũng có.
Hai tiểu tổ tông này rốt cuộc là do ai dạy dỗ ra chứ hả?
Rốt cuộc là người nào?
Hắn nhất định phải giết bọn họ, đây quả thực là phá hư thế hệ trẻ, quả thực chính là…
“Tuy vậy, Dạ Dạ tính khi nào thì cưới Bối Bối, Bối Bối…”
Bàn tay hắn nâng lên, đầu Hiên Viên Ngọc nghiêng một cái, gục ở trong ngực Độc Cô Dạ ngủ mê man.
Độc Cô Dạ mặt không chút thay đổi nhìn bàn tay chính mình, trong mắt đã đầy bão tố đen ngòm không cách nào dịu đi được.
Đối với chuyện đã vượt ra khỏi điểm mấu chốt cùng suy nghĩ của hắn, phải diệt ngay từ trong trứng nước mới là chân lý.
Tay nâng Hiên Viên Ngọc đã bị hắn đánh bất tỉnh lên, Độc Cô Dạ nện từng bước chân đầy sát khí, bắt đầu quay trở về Quân Gia thành.
Hắn phải đi tìm Hiên Viên Huyền, đợi khi tìm được cậu nhóc rồi, hắn nhất định phải mang hai đứa trẻ này về chốn thâm sơn cùng cốc giáo dục lại, tuyệt đối không thể để cho cha mẹ hai đứa nó tìm ra được.
Thật là quá đáng, lại đi dạy trẻ nhỏ thành như vậy…
Hắn cũng sắp chịu đựng không nổi, tức muốn hộc máu rồi.
Bóng đêm bao trùm, ánh sao rực rỡ trên cao, thật là một bầu trời đẹp, một đêm thật đẹp.
Độc Cô Dạ dẫn Hiên Viên Ngọc bị hắn đánh bất tỉnh đi.
Sau đỉnh núi khi nãy, Vân Triệu và Ma Yết bị hắn đuổi theo suốt một ngày một đêm lặng lẽ thò đầu ra.
Độc Cô Dạ quả nhiên lợi hại, ôm một người mà vẫn thiếu chút nữa đuổi kịp được bọn họ, nếu không nhờ Ma Yết là thổ địa vùng Mạc Hà này, đường nào cũng biết.
Sợ là bọn họ đã sớm bị Độc Cô Dạ bắt được rồi.
Nhìn Độc Cô Dạ đang dần biến mất đằng xa, Vân Triệu và Ma Yết quay mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời điên cuồng cười ra tiếng.
“Ôi, Hiên Viên Ngọc thật sự là quá xuất sắc, ha ha ha, quá giỏi, quá giỏi…”
“Danh sư xuất cao đồ (thầy hay dạy ra được trò giỏi), hai tiểu tử này ta rất thích.”
Vân Triệu và Ma Yết cùng ôm bụng cười to.
Nhiều năm như vậy rồi, cho dù hồi đó khi Hiên Viên Triệt dẫn binh chiếm thành, Độc Cô Dạ cũng không nhíu chân mày một chút, kiên cường như vậy, hôm nay lại chịu không nổi phải ra tay đánh ngất một đứa trẻ ba tuổi.
Dù biết bọn họ chỉ nấp ngay gần trong gang tấc vậy mà cũng không bận tâm tìm tiếp, cả người đầy sát khí chạy về thành.
Thất thố như vậy, thật sự là ngàn năm khó gặp.
Hiên Viên Ngọc này, bản lĩnh thật quá đáng sợ.
“Ta đang suy nghĩ xem có nên giữ nguyên toàn bộ tin tức này truyền lại cho Lưu Nguyệt không đây?” Vân Triệu tay chống lên đại thụ, vừa cười đến chảy nước mắt vừa nói.
“Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt sẽ tức chết.”
Ma Yết vừa cười to, vừa nói thẳng ra đáp án chắc chắn.
Vân Triệu lau lau nước mắt ở khóe mắt, làm bộ nói với một giọng rất trầm rất lo lắng: “Nhưng mà chúng ta ẩn nấp cũng phải nghẹn cười đến nội thương, chuyện nghiêm trọng như vậy, cần phải tìm người cùng chịu trận với chúng ta chứ.”
Ma Yết cũng giả vờ trầm tư suy nghĩ, sau đó làm bộ làm tịch gật đầu nói: “Nói cũng đúng.”
“Vậy thì kể lại toàn bộ nhé?” Vân Triệu mỉm cười.
“Làm cha mẹ, có quyền lợi biết nhất cử nhất động (toàn bộ hành vi) của con mình.” Ma Yết hiên ngang lẫm liệt kết luận.
Lời vừa nói ra, Vân Triệu và Ma Yết liếc mắt nhìn nhau, đôi mắt cũng cong cong híp lại thành đường thẳng liền luôn rồi.
“Còn bên Âu Dương Vu Phi thì sao?” Đang bàn tính vui vẻ, trong mắt Vân Triệu đột nhiên hiện ra một vẻ cười gian như hồ ly.
Ma Yết hai tay ôm ngực, cười lộ cả hàm răng trắng bóng: “Độc nhạc nhạc, bất như chúng nhạc nhạc.” (Một người vui, không bằng mọi người cùng vui)
“Đúng, quả nhiên là tri kỷ của ta, tin tức này quyết định không truyền cho hắn.” Vân Triệu quay đầu nhìn về vùng biển phía Nam, cười gian hắc hắc.
Ma Yết thấy vậy, cũng khẽ nở nụ cười.
Đêm tối trôi nhanh như thoi đưa, rõ ràng tiếng cười vô cùng ôn hòa trong sáng, lại khiến cho người nghe lòng phát rét.
Âu Dương Vu Phi nếu biết hai tên nhóc Hiên Viên Huyền, Hiên Viên Ngọc ở chỗ này gây ra mấy chuyện như vậy, bảo đảm không nói hai lời lập tức quay đầu trốn biệt tăm ngay.
Nói giỡn chứ, chuyện đến mức này, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt chắc chắn sẽ giết hắn, chắc chắn.
Xem náo nhiệt rất vui, nhưng giữ được tính mạng còn quan trọng hơn, tên kia cũng rất thông minh.
Đã như vậy, có những chuyện cần giấu cũng nên được giấu đi.
Bóng đêm bao trùm, có một con bồ câu đưa tin bay về hướng Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt.
Mà Âu Dương Vu Phi tốc độ vốn nhanh hơn Lưu Nguyệt đi nghỉ dưỡng, hắn cũng tính sẽ đến nơi sớm hơn nàng, giờ cái gì cũng không biết đang thúc giục con tàu tăng tốc lên một chút, hắn không muốn bỏ lỡ dịp náo nhiệt thú vị thế này.
A di đà phật.
Đây là cái gọi là “Thiên tác nghiệt, do khả vi, tự tác nghiệt, bất khả hoạt.” (Những tai ách do Trời làm ra, mình còn tránh được. Những tai ách tự mình gây nên, thì mình phải chết – Kinh thư)
Đêm nay thật là một đêm quá mỹ lệ.
Hoàng cung Mạc Hà rất xinh đẹp, đồng thời cũng rất nhiệt tình, đặc biệt là sau khi Hiên Viên Huyền tới, Hoàng cung quả thực như tỏa sáng, đầy sức sống và náo nhiệt.
Hôm nay thì Hoàng thái phi tới thỉnh an, ngày mai có Trưởng công chúa cùng Trưởng điện hạ tới du ngoạn, mốt còn có Quận vương cùng Đại phi tiến cung.
Bên ngoài thì viết là đi thỉnh an Thái hậu, kỳ thực là đi ngắm xem đôi vợ chồng chênh lệch tuổi đến cả một thế hệ này làm trò cười đùa.
Trong nhất thời, Hiên Viên Huyền gần như đã trở thành một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong Hoàng cung Mạc Hà.
Đứa bé này hôn một cái thật đã quá.
Đứa trẻ này để yên cho ôm đi khắp nơi như vậy thật dễ thương.
Mấy ngày qua, Hiên Viên Huyền gần như đã bị toàn bộ đại nhân vật trong Hoàng cung “giày xéo” đến thảm thiết, chỉ còn thiếu Hoàng thượng không biết đã đi đâu rồi thôi.
Tình huống cứ như vậy tiếp diễn, người trong Hoàng cung ai nấy đều vui vẻ thích thú.
Chỉ có Hiên Viên Huyền và “Bà nam nhân” gần như giận đến điên rồi, cứ náo nhiệt như vậy tiếp, sợ là bọn họ sẽ bị nhốt ở trong Hoàng cung này đến năm sau cũng chưa biết có đi được chưa nữa.
Bóng đêm bao trùm, một khung cảnh thích hợp để người ta làm những chuyện mờ ám.
Trong màn đêm này, gió nhẹ phất qua, ánh sao rực rỡ, giờ đã đến canh ba, cả Hoàng cung Mạc Hà đều trở nên trầm tĩnh trong đêm, như rừng cây âm u đang yên giấc.
Trong sự tĩnh lặng của giấc ngủ say này, hai bóng người đột ngột xuất hiện, từ trong Tẩm cung Thái hậu lén lút mò mẫm trốn ra ngoài, hướng cửa sau của Hoàng cung mà chạy.
Hai bóng người một lớn một nhỏ, không phải Hiên Viên Huyền và “Bà nam nhân” thì còn ai.
Lúc này, chỉ thấy Hiên Viên Huyền tay cầm một chén rượu, hai mắt đảo nhanh nhìn khắp bốn phía, di chuyển nhanh nhẹn mà khéo léo như con mèo, còn bên cạnh hắn, “Bà nam nhân” cũng một tay nắm một cái bầu rượu, một tay chén rượu, lén lén lút lút đi cùng hắn.
Nhìn tình huống mà tính, nếu muốn quang minh chính đại rời khỏi Hoàng cung, ước chừng thật đến một năm sau, có khi còn hơn, thời gian quá dài như vậy, nàng muốn đợi cũng không nổi.
Đường hoàng không được, thì âm thầm vậy, trốn.
Cho nên, hai người mang theo dụng cụ đã chuẩn bị sẵn, bỏ trốn trong đêm.
Tẩm cung Thái hậu ở phía Tây Hoàng cung Mạc Hà, nếu muốn trốn từ cửa sau, phải đi xuyên qua Ngự hoa viên
Lúc này trong Ngự hoa viên, muôn hoa đua nở, mỗi loại một vẻ, mùi hoa nồng nàn tràn ngập khắp cả mảnh đất này, thấm vào đến tận ruột gan.
“Bà nam nhân” và Hiên Viên Huyền lén lén lút lút chạy vội trong Ngự hoa viên.
Cơ thể Hiên Viên Huyền vốn nhỏ, lại chạy nhanh như mèo, trong bóng đêm mờ mịt này, căn bản không thấy rõ người đâu, chỉ giống như một bóng mờ sau lưng “Bà nam nhân”.
Vừa lướt qua một bụi hoa hồng, “Bà nam nhân” mới dợm bước nửa bàn chân ra, phía sau hòn non bộ đột nhiên xuất hiện một đoàn người.
Cô gái dẫn đầu kia cả người bận một bộ hồng y, thấy tình cảnh này không hề kinh ngạc, cười nói: “Ôi đêm hôm khuya khoắc ngươi còn đi đâu vậy?”
“Bà nam nhân” giật mình lập tức dừng bước, chẳng qua phản ứng lại cũng nhanh, liền giơ bầu rượu trong tay lên nói: “Chúng ta đang…”
Lời còn chưa nói hết, Hiên Viên Huyền theo sát phía sau nàng đang tiến lên theo, đột nhiên bị “Bà nam nhân” dừng lại đột ngột nên không thắng lại kịp, “rầm” một tiếng đụng đầu về phía trước.
Độ cao vừa khéo lại trúng vào huyệt tê phía sau đầu gối “Bà nam nhân”.
“Bà nam nhân” nhất thời chỉ cảm thấy chân đau nhói lên, sau đó không giữ vững được té gục về phía sau.
Hiên Viên Huyền vừa đụng vào chân “Bà nam nhân” kia, lập tức cũng bị “Bà nam nhân” ngã về sau đè lên.
“Bà nam nhân” nhất thời kinh hãi, trong lúc cấp bách phản xạ dùng khuỷu tay đỡ lại trên đất một phần, nếu nàng ngã đè xuống với toàn bộ trọng lượng, Hiên Viên Huyền sợ là thật sự sẽ bị “đè chết” mất. (Xin nhớ lại đêm động phòng :)))
“Rầm.” Một lớn một nhỏ trong nháy mắt ngã lăn thành một đống.
Dưới thân thể khổng lồ của “Bà nam nhân”, căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng Hiên Viên Huyền bé nhỏ đâu.
Không khí yên tĩnh, bóng đêm như ngưng đọng lại.
“Bà nam nhân” hoảng hốt, vội vàng chống người ngồi dậy.
Sau đó ở trước mắt cô gái hồng y cùng đoàn người đi theo, Hiên Viên Huyền nằm ngay đơ miệng sùi bọt mép, mắt trắng dã trợn ngược, thật giống như một con cá đã bị đè đến ói ra bọt khí.
Vậy mà vẫn còn cố gắng giơ chén rượu trong tay lên, run rẩy lẩm bẩm: “Ta cùng vợ…đang đi ngắm trăng…Ôi, đè chết ta mất…”
>*******
>Pra: ta sửa lại, cô gái hồng y này chính là người hai đứa nhóc đã gặp trước đó.