"Thì ra là Băng Đồng cô nương, chắc là Vương Gia để cho ngươi ở chỗ này phục vụ vương phi! Mấy tỷ muội chúng ta nghe được tin tức thân thể vương phi không khỏe, đặc biệt đến thăm, chỉ là không biết hiện tại vương phi tỉnh chưa?" Trên mặt Khương San San mang nụ cười, mở miệng đáp.
Ba người còn lại cũng khẽ gật đầu, mặc dù họ cũng biết lần này Thư Nhã Phù trúng độc ở trong hôn lễ, trong lòng họ cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Vương Gia lại có thể đem tâm phúc Băng Đồng lưu lại phục vụ, vốn cho là Vương Gia đối với Thư Nhã Phù sẽ không để ý nhiều.
"Băng Đồng phụng mệnh ở đây phục vụ vương phi, mấy vị cô nương nên trở về tây viên đi, không có ý của Vương Gia đừng tùy ý tới đây, Vương Gia trách tội xuống, ta cũng không gánh vác được." Âm thanh Băng Đồng lạnh lẽo vẫn không có chút âm điệu biến hóa nào, đối mặt trước mắt bốn người cũng cùng những người khác một dạng, ở ngoài cự tuyệt ngàn dặm lạnh như băng.
Cũng trong lúc đó, cái phút chốc khi Băng Đồng rời khỏi phòng kia, Thư Nhã Phù nằm ở trên giường bất tỉnh hôn mê, cũng từ từ mở hai mắt ra, nghe phía ngoài nói chuyện, đuôi lông mày cợt nhả, cho là Tề Vương phủ này không có mấy người phụ nữ ở, bây giờ xem ra hẳn không chỉ có một.
Chỉ là từ thái độ của nữ nhân được gọi là Băng Đồng với mây người kia, hình như thân phận của mấy nữ nhân này cũng không phải là trắc phi .๖ۣۜdiễnđàn๖ۣۜlêquýđôn.., nếu không mặc kệ như thế nào, Băng Đồng cũng phải gọi một tiếng phu nhân.
Những nữ nhân này thật đúng là ý định rất nhiều rồi, nàng đi tới nơi vương phủ này mới có mấy cái canh giờ, cũng đã được tin tức chạy tới, hơn nữa còn hỏi dò xem danh hiệu.
Nói trắng ra là, đơn giản đúng là tới xem nàng một chút, muốn xem nàng, cái người được gọi là Tề vương phi là người thế nào!
Tất cả mọi người nghĩ nàng vẫn trong trạng thái hôn mê, thật ra thì thuốc này nàng đã chuẩn bị xong, hơn nữa còn đem thuốc giải đặt ở trong kẽ răng, theo nước bọt cùng với nhiệt độ trong miệng, đoán chắc thời gian, vào lúc này sẽ tỉnh táo lại.
Đang định thừa dịp không ai ở đây sẽ len lén rời đi, nhưng không ngờ vào lúc này, mấy người phụ nữ trong Tề Vương phủ tìm tới cửa.
Ngoài cửa đám người Khương San San, cũng không có ý định rời đi, ngay cả liếc mắt một cái, cũng không có nhìn thấy người sao có thể cứ như vậy mà rời khỏi, về sau không còn cơ hội như vậy nữa rồi.
"Băng Đồng cô nương, Vương phi hôn mê bất tỉnh, bọn ta chỉ muốn làm chuyện phải làm, ở vương phủ, theo quy củ vương phi ngã bệnh bọn ta nên ở bên hầu hạ." Lâm Ngọc đi lên trước mấy bước, nói nhỏ nhẹ dịu dàng nhưng cũng mang theo vài phần kiên quyết.
Lâm Ngọc nhìn Băng Đồng bằng ánh mắt mang theo mấy phần khinh miệt, đáy lòng đối với nàng có mấy phần khinh thường và khi dễ.
Chỉ là một thị nữ hơi có tư sắc mà thôi, cư nhiên ở trước mặt mấy người bọn họ làm dáng, thật là cố làm thanh cao, chẳng lẽ thật sự cho rằng thời gian đi theo bên cạnh Vương Gia lâu một chút, là có thể coi thường chủ tử hay sao!
:nữ nô tỳ
Lâm Ngọc đi tới bên cạnh Băng Đồng, đem âm thanh hạ thấp xuống mỉm cười nói rằng: "Băng Đồng, ngươi chỉ là một thị nữ nho nhỏ, có tư cách gì quản thúc mấy người tỷ muội chúng ta, chúng ta do Quý Phi nương nương đưa cho Vương Gia, là nữ nhân của Vương Gia, coi như một mình ngươi, d∞đ∞l∞q∞đ, thị nữ bò lên giường Vương Gia cũng không thể so sánh với chúng ta, tốt nhất ngươi nên nhớ rõ."
Lâm Ngọc có lòng tin, Băng Đồng này có thể lớn lối như thế là ỷ vào thế lực của Vương Gia, thân là một thị nữ nho nhỏ, trong mắt lại không có người như vậy, nàng ta dốc lòng muốn làm vương phi, sao lại bị một thị nữ nho nhỏ dọa.
Nói xong, ngạo nghễ hất cằm lên,๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn, Lâm Ngọc khinh miệt nhìn Băng Đồng, trên mặt là nụ cười hả hê, một bộ chờ cảnh tượng Băng Đồng dập đầu cầu xin tha thứ.
Chỉ là tưởng tượng của nàng ta không thể thực hiện, đối mặt nụ cười hả hê của nàng ta, cùng với âm thanh cảnh cáo, trên mặt Băng Đồng ngay cả một điểm dao động cũng không có, mặt không chút thay đổi lạnh lẽo như nhìn người xa lạ, ánh mắt lạnh lùng liếc nàng ta một cái, chỉ nói là ra một chữ: "Cút!"
Một chữ, lạnh lẽo vô tình, khiến bản thân còn ngạo nghễ ngẩng cao đầu, sắc mặt Lâm Ngọc cương cứng, ngay sau đó mới kịp phản ứng là Băng Đồng kêu các nàng cút, lập tức tức giận, trừng lớn cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Băng Đồng, cánh tay run rẩy chỉ vào Băng Đồng, cắn răng nghiến lợi: "Được, rất tốt, một thị nữ nho nhỏ, lại có lá gan bất kính đối với một cô nương! Ngươi dám bảo ta cút!"
"Mấy vị ở chỗ này đã quấy rầy vương phi nghỉ ngơi, hiện tại, lập tức, rời đi!"
Băng Đồng nói mấy từ cuối cùng, đáy mắt có mấy phần không kiên nhẫn, tròng mắt bén nhọn quét qua khuôn mặt bốn người, cũng thêm mấy phần sát khí, mấy người này thật không biết điều, dám tự tiện rời khỏi tây viên tới đây gây chuyện.
Bị ánh mắt sắc bén của Băng Đồng quét qua, Lâm Ngọc còn tức giận muốn mắng ra miệng, lời ra đến khóe miệng nhưng cố nuốt xuống bụng, chỉ có thể tức giận vội vã trừng mắt.
"Không ngờ băng sơn mỹ nhân bên cạnh Nam Cung Thần này, khốc như thế!" Trong phòng, Thư Nhã Phù đã ngồi dậy, lấy tay sờ cằm, có chút hăng hái lắng nghe âm thanh bên ngoài.
"Mấy nữ nhân này đến xem ta có chết hay không, làm hại kế hoạch chạy trốn của ta phải trì hoãn! Như vậy ta cũng vậy không cần khách khí!"
Cười giảo hoạt, Thư Nhã Phù ngã trên giường, khôi phục bộ dạng bất tỉnh như trước, nhưng trong miệng cũng là cố ý phát ra một chút âm thanh, như là bất tỉnh hôn mê cũng mang theo khổ sở trong người: "Ừ. . . . . ."
Chắc hẳn lấy công phu của Băng Đồng, d∞đ∞l∞q∞đ, muốn nghe ra một âm thanh này rõ ràng không khó.
Quả nhiên, ngoài cửa, than thể Băng Đồng dừng lại, không thèm để ý bốn người trước mắt, trực tiếp xoay người đẩy cửa ra đi vào, đến cạnh giường nhìn nữ nhân trên giường nhíu mày.
Đám người Khương San San cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, tất cả đều nhân cơ hội này đi theo phía sau băng Đồng vào trong phòng, nhìn nữ nhân trên giường bất tỉnh hôn mê không ý thức phát ra âm thanh khổ sở, mấy người hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều có tâm tư riêng.