Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

chương 9: kiêm chức sát thủ mà thôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà trong lúc đó, Lê Hi cũng nhanh chóng lui ra, nhảy hướng khác, giờ phút này hắn còn muốn xem kịch vui, không rảnh cùng nữ nhân trước mắt dây dưa, nếu như đổi là lúc khác, có lẽ hắn sẽ có hứng thú cùng nàng chơi một thời gian, nhưng đối mặt với một vẻ mặt băng sơn nhiều chiêu thức tàn nhẫn giết người, hắn quyết định sớm rút lui.

"Vương Gia!" Băng Đồng không đếm xỉa tới Lê Hi, khóe mắt dừng ở người phía sau Nam Cung Thần, ánh mắt vốn lạnh lẽo càng trở nên bén nhọn.

"Phụ thân thân mến, thủ hạ của ngươi cầm kiếm, nhi tử đáng yêu ta đây vô cùng sợ hãi!"

Thư Vũ Trạch đối với ánh mắt sững sờ kinh ngạc của Liễu Trì, vẻ mặt ranh mãnh xem kịch vui của Lê Hi, cùng với gương mặt lạnh lẽo sát ý của Băng Đồng, tất cả đều không nhìn, ngược lại hào hứng bừng bừng đứng ở sau lưng Nam Cung Thần, một đôi tròng mắt màu hổ phách sáng lên, ánh mắt vẫn không rời nam tử trên xe lăn.

"Ngươi kêu ta là phụ thân?" Trong lòng Nam Cung Thần có cảm giác quái dị, đột nhiên hơn nửa đêm một đứa trẻ che mặt chạy tới, đánh nhau được một lúc lại đột nhiên chạy đến trước mặt hắn gọi phụ thân, hắn luôn luôn không thích người khác đến bên cạnh mình, tại sao có thể có một đứa bé lớn như vậy, có quan hệ gì, trừ thật nhiều năm trước. . . . . .

Nghiêng người nhìn đứa bé phía sau lưng, cánh môi trên khuôn mặt mê người hơn hoa đào cũng từ từ nâng lên mỉm cười, nhất thời, phong hoa tuyệt đại, trong tà mị mang theo lãnh khốc làm cho người ta không thể mở mắt, tròng mắt thâm thúy hình như có ma lực khiến người ta say mê, làm cho người ta không dời mắt nổi, cho dù là ngồi ở trên xe lăn, cũng có uy thế làm cho không có người nào có thể bỏ qua.

"Đúng vậy, phụ thân thân mến, nếu như người không bảo thủ hạ của người thu kiếm, làm một con trai hiểu nhị thập tứ hiếu không thể không nhắc nhở người... người có thể sẽ mất đi hai thủ hạ tốt đó!"

Nháy mắt với Nam Cung Thần, đáy lòng Thư Vũ Trạch có chút ưa thích, dáng vẻ người này thật không đơn giản, mặc dù không đi được là có chút đáng tiếc, chẳng qua nếu như nhìn một cái cũng biết là một nhân vật phúc hắc hồ ly đẳng cấp.

"Con trai ngoan như vậy, ngươi nắm chắc người thua là bọn hắn?" Nam Cung Thần khẽ nhíu mày, trên tay có một sợi tơ vàng, âm thanh lười biếng cuối cùng cũng vang lên.

Khí thế trên người vào thời khắc này cũng đột nhiên tăng lên, sát khí bén nhọn tràn ngập xung quanh, không khí xung quanh cũng bắt đầu có cảm giác bị ép xuống.

Tròng mắt màu hổ phách khẽ nheo lại, ánh mắt mang theo nguy hiểm, khóe môi vẫn nhếch lên như cũ làm cho người ta có cảm giác run lên sợ hãi.

Đến nay vẫn chưa có người nào có thể uy hiếp hắn!

Mặc dù người ở trước mắt này là một đứa bé thì như thế nào? Uy hiếp người của hắn hắn sao có thể bỏ qua!

"Phụ thân thân mến, không còn sớm nữa, con trai ngoan muốn về nghỉ ngơi!" Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, huống chi hắn bây giờ còn chưa có tính toán cho hắn ta biết hắn là ai, Thư Vũ Trạch cảm nhận được người trước mặt tản mát ra khí thế kinh người, phản ứng đầu tiên chính là rút lui.

Lắc mình, cùng Lê Hi nhảy vào trong rừng, chỉ là đi theo còn có sợi tơ vàng nương theo sát khí bén nhọn.

"Keng ——!"

Một tiếng vang thật lớn, sợi tơ vàng bị Lê Hi dùng trường kiếm đỡ, còn Thư Vũ Trạch lại rất cơ trí trốn ở phía sau Lê Hi, trên tay cầm hai viên thuốc màu đỏ đồng thời bắn về hướng sợi tơ vàng bay đến, cười hì hì ném lại một câu nói, trực tiếp kéo Lê Hi rời đi.

"Phụ thân thân mến, đây là thuốc cho thủ hạ của người, muốn cứu người phải mau mau mới kịp!"

Vương Gia tự thân động thủ, cũng không thể ngăn bọn họ lại, mặc dù bọn hắn và Vương Gia đều không dùng toàn lực, chỉ là không ngờ người tới vẫn dễ dàng tránh né, mà cuối cùng lại bỏ lại hai viên thuốc, hơn nữa còn là cho hai người bọn hắn.

Thần sắc Liễu Trì nặng nề, giương mắt nhìn về phía Băng Đồng hỏi "Trên người ngươi có cảm giác gì?"

"Không có!" Vẻ mặt Băng Đồng không có biểu tình gì, mặc dù biết rõ có thể trong lúc vô tình mình đã trúng độc, cũng không biểu hiện lo lắng.

Thần sắc Liễu Trì quái dị, nhìn dáng vẻ bình thường của Vương Gia, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy tâm tình của Vương Gia không tệ? Thật là cảm giác khó hiểu, bị người ta xông vào trong vương phủ, mà người tới lại ăn nói quái dị, hiện tại người chạy mất, dáng vẻ Vương Gia cũng hoàn toàn không có một chút nào muốn truy cứu, kỳ lạ hơn chính là tiểu quỷ đó.

Liễu Trì nghĩ về đứa bé kia, mở miệng kêu Vương Gia một tiếng phụ thân thân mến, mà Vương Gia cũng theo kêu con trai ngoan, Vương Gia luôn luôn không thích nhiều lời, vậy mà cũng có lúc như vậy, tối nay thật là làm cho bọn họ có chút kinh ngạc.

"Hai người kia võ công đều không thấp, cảm giác không giống như là người trong thành Khai Dương, hình dạng nhân vật lợi hại như vậy trong thành Khai Dương đáng lẽ ra Ám các đã sớm nhận được tin tức!" Liễu Trì khẽ cau mày, kẻ địch đáng sợ nhất là loại mình ở ngoài sáng, mà lại hoàn toàn không biết được tình huống kẻ địch.

Chuyện Vương Gia biết võ công, mặc dù cũng không có mấy người biết, phần lớn mọi người chỉ biết được Vương Gia kinh tài diễm tuyệt, không thể đi được.

Cũng chính bởi vì như vậy, mới để cho rất nhiều người trong lòng có quỷ đối với Vương Gia buông lỏng cảnh giác, nhưng dù vậy, bọn họ cũng không thể buông lỏng.

"Trước kia không có không có nghĩa là hiện tại không có, ngươi phải biết đi thăm dò rõ ràng!" Ánh mắt lạnh lùng liếc Liễu Trì một cái, thần sắc Nam Cung Thần khôi phục vẻ lạnh lùng, chỉ là chu sa ở giữa lông mày lại xinh đẹp như cũ làm cho người ta không thể mở mắt, về phần trên người hai người có độc hay không, hai người bọn họ tự nhiên sẽ biết rõ, cùng với hai viên thuốc tiểu tử kia cho.

Thanh viện Hầu phủ,

Thư Nhã Phù nằm ở trên giường êm, mặc dù mắt xem sách, nhưng mà đối với tiểu nhân ảnh từ ngoài cửa len lén tiến vào, cũng không bỏ qua.

Vừa vào trong phòng, Thư Vũ Trạch liền thấy mẫu thân mình nằm ở trên giường êm, cười cười, mẫu thân lại đang chờ hắn trở về rồi !

"Đã về!" Đọc xong một trang sách, Nhã Phù từ cuốn sách ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhi tử đang chạy đến trước mặt mình, liếc nhìn tóc bên lỗ tai hắn trong đó một bên mấy cây đứt một đoạn, đuôi lông mày run nhẹ khẽ nheo cặp mắt lại, đưa tay nắm gò má trắng nõn non mềm của con trai mình, "Nói, đã đi làm cái gì?!"

Mặc dù nàng không thích can thiệp vào chuyện con trai mình làm, nhưng nếu là chuyện sẽ làm hắn bị thương tổn lại là chuyện khác rồi, trước đây luôn nguyên vẹn trở về, tối nay đi ra ngoài một thời gian, tóc lại đứt một mảng lớn, nhìn chỗ tóc bị cắt phải, cũng biết là bị vật sắc bén cắt.

Thư Vũ Trạch nháy nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra mỉm cười lấy lòng, ôm cổ Nhã Phù, không giấu diếm: "Con cùng bằng hữu đi ra ngoài vào trong nhà người khác chơi một chuyến! Chỉ là bị người ta phát hiện, đánh nhau!"

Nói hời hợt, nhưng Thư Nhã Phù biết chuyện khẳng định là không đơn giản như vậy, hơi nheo mắt lại, trên mặt mỉm cười rực rỡ dịu dàng như cũ: "Thư Vũ Trạch, con có cần nói cho mẫu thân người bằng hữu kia của con làm cái gì hay không?"

Hơn nửa đêm chạy vào trong nhà người khác, còn đánh nhau. . . . . . Nghĩ như thế nào hình như cũng không phải là người bình thường!

Thư Vũ Trạch vô tội nháy nháy mắt, thận trọng trả lời: "Làm một chút buôn bán tình báo. . . . . . Còn kiêm chức làm một chút sát thủ mà thôi!"

Buôn bán tình báo, kiêm chức sát thủ mà thôi!

Con trai mình xen lẫn trong cùng một chỗ với người nào, Thư Nhã Phù hiện tại thật sự có chút nhức đầu, con trai mình sao lại đặc biệt như vậy, còn nhỏ tuổi đã ở cùng một chỗ với sát thủ, còn cùng đi ra ngoài, sẽ không đi theo giết người chứ!

"Vậy đi vào trong nhà người ta làm cái gì? Giết người? Cướp đoạt? Cướp cái gì… Cướp tiền? Cướp sắc?"

Thư Vũ Trạch đối với câu hỏi của mẫu thân mình cũng có chút hết chỗ nói, mẫu thân thân ái ngươi nghĩ như thế nào vậy, lại suy diễn như thế, cướp sắc cũng có thể nghĩ đến, thật không hổ là mẫu thân của hắn.

"Nương, con chỉ muốn đi khảo sát, nhìn xem người đó có thích hợp làm phụ thân hay không!"

Hắn đi Tề Vương phủ cũng là vì muốn trông thấy Tề vương Điện hạ trong truyền thuyết, cũng chính là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của mẫu thân mình, đi xem một chút xem người đó có thích hợp làm phụ thân hay không, hình như cũng không có gì sai! Chỉ là hắn cũng không dám đem tình huống thật nói ra, cùng với chuyện mình hôm nay gặp Nam Cung Thần…

Tròng mắt màu hổ phách đáng thương tràn đầy vô tội nhìn Nhã Phù, làm cho người ta nhìn thấy căn bản cũng không nhẫn tâm nói nặng lời.

Chỉ là mặc dù Thư Nhã Phù có chuẩn bị tư tưởng, vẫn bị lời của con trai mình làm chấn động!

Tiểu tử này hơn nửa đêm đi ra ngoài trèo tường nhà người ta, chính là vì tìm đối tượng cho nàng!

Còn không đợi Nhã Phù mở miệng, Thư Vũ Trạch đã tiếp tục mở miệng nói: "Mẫu thân à, người có một vị hôn phu, vậy có phải hắn sẽ trở thành phụ thân tương lai của con hay không?" Nam Cung Thần hôm nay hắn gặp, cũng không biết mẫu thân đối với hắn ta suy nghĩ gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio