Buổi tiệc vẫn được diễn ra tưng bừng, các quan lại đại thần vẫn thi nhau chúc mừng lấy lòng Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu.
Chiến Thần Tam Vương Gia cùng Tiêu Dao Vương cũng là hai nhân vật được chào đón.
Lưu Yên Nghiên đùa nghịch trên tay chiếc đũa, Thạc Vi hứng thú nhìn biểu cảm buồn chán của nàng.
Long Minh Vũ thấy được ánh mắt của hắn liền trừng lại, hắn ta xem hắn là không khí sao? Dám ngang nhiên nhìn Vương Phi của hắn.
Long Đồ Viễn thấy nhi tử cùng sứ thần mắt đưa mày lại, liền ho khan bắt chuyện “ Tây Hoàng dạo này vẫn khoẻ chứ? ”
Thạc Vi thu hồi ánh mắt, ngước lên không kiêu ngạo sủng nịnh đáp “ Tạ Nam Hoàng quan tâm, Hoàng Thượng của nước ta vẫn khoẻ “
Long Đồ Viễn gật nhẹ đầu, Thạc Vi ngước lên tà mị nhìn nam nhân cẩm bào lạnh lùng, Chiến thần Tam Vương Gia Long Minh Kha, bách chiến bách thắng, lạnh lùng như khối băng, hắn ta cũng là người lúc trước Nghiên Nghiên thích.
Hắn lại tiếp tục nhìn sang nam nhân đang lả lơi bên cạnh Lưu Yên Nghiên, Tiêu Dao Vương Long Minh Vũ, hắn là một Vương Gia nhàn tản không xen vào chuyện triều chính, không hề có ý niệm tranh ngai vàng, quan hệ của hắn và Long Minh Kha không tệ.
“ Ta có một món quà giành tặng cho Nam Quốc Hoàng Hậu “ Thạc Vi cất tiếng, hắn đập tay ra hiệu cho người bên ngoài.
Đoàn ca vũ bước vào, dẫn đầu là một nữ nhân mặc y phục màu hồng quyến rũ, trên mặt đeo chiếc khăn che đi dung nhan.
Nàng phất tay ngã người ra sau, các ca nữ khác cũng đi vòng xung quanh nàng, tiếng trống do những nam nhân đánh vang lên từng đợt, ca vũ nhảy theo từng điệu nhạc.
Lưu Yên Nghiên đột nhiên dừng lại động tác với chiếc đũa trên tay, nheo mi nhìn động tác tay đang đưa vào trong áo của nữ ca vũ hồng y, nàng ta có vấn đề.
Quả nhiên, tiếng trống đột ngột tăng cao, các vũ nữ tung lên tấm vải rút kiếm tấn công người trong đại điện, còn nữ nhân kia thì rút từ trong người ám khí phóng đến Long Đồ Viễn, Lưu Yên Nghiên búng trong tay cây đũa, khi ám khí còn cách vài cm thì bị chiếc đũa đập vào văng ra xa.
Nữ ca vũ tức giận nhìn chầm nàng, Lưu Yên Nghiên nhếch miệng đối mắt lại với nàng ta, nàng giúp ai tuỳ theo tâm trạng, nên không lí do nào để giải thích tại sao nàng lại cứu hắn.
Long Minh Kha rút kiếm, không hổ danh chiến thần, chỉ vài chiêu đã hạ gục được mấy tên cao thủ.
Long Minh Vũ cũng đi lên, vũ khí hắn xài là cây quạt tưởng chừng vô hại nhưng lại sắc bén cực kì, nó vừa giơ lên có thể cắt đứt động mạch đối phương.
Thái giám vội vã kêu hộ giá, thị vệ từ ngoài đi vào vây xung quanh Long Đồ Viễn cùng cung phi và Hoàng Hậu.
Quan lại hoảng sợ chạy toán loạn.
Thạc Vi nhăn mi, vừa giết thích khách vừa tức giận, là ai làm? Muốn chia cắt mối quan hệ giữa Nam Quốc cùng Tây Quốc.
Long Minh Vũ bảo hộ nàng phía sau “ Nghiên Nhi, nàng đứng sau ta, ta sẽ không để ai đụng vào nàng ”
Lưu Yên Nghiên hơi kinh ngạc, trong lòng nổi lên cảm xúc ấm áp ngổn ngang, nàng không sợ bọn họ vì nàng biết bọn họ sẽ không thương tổn được đến nàng, nhưng khi nghe hắn nói vậy, nàng lại cảm động.
Long Minh Kha nhìn thấy biến đổi trong mắt nàng sau lưng Long Minh Vũ, trong lòng chợt nhói, những đòn ra tay càng mạnh hơn.
Thích khách khác xuất hiện càng nhiều nhưng cấm vệ quân cùng Long gia hai huynh đệ cùng Thạc Vi đều không phải dạng cao thủ bình thường.
Trong lúc không ai chú ý, nữ ca vũ bay đến gần Long Đồ Viễn, nàng ta giết các binh lính xung quanh hắn.
Thanh kiếm muốn đâm vô ngực hắn thì bị chặn lại, nữ nhân tức giận nhìn người đang đứng trước mặt, nữ nhân này năm lần bảy lượt xen vào chuyện của nàng.
Long Đồ Viễn cũng kinh ngạc nhìn bóng lưng đang che trước mặt, nàng lấy ly rượu đỡ kiếm.
Lưu Yên Nghiên cười nhẹ, như nàng đã nói, nàng cứu người không cần lí do, chỉ là nàng thích thôi.
“ Tránh ra, ta sẽ tha ngươi một mạng “ Nàng ta gằn giọng cảnh cáo.
Lưu Yên Nghiên nhanh tay xoay vòng ly rượu, mũi kiếm trong ly bị đảo ngược, nàng thuận thế hất thanh kiếm lên, tay nhanh nhẹn cầm chui kiếm chĩa lại vào cổ nữ ca vũ “ Là ta tha cho ngươi hay ngươi tha cho ta vẫn còn chưa biết đâu “
Nữ ca vũ giật mình, nàng quá nhanh, nhanh đến nổi nàng ta không tài nào phản ứng kịp.
Long Đồ Viễn phía sau cũng kinh ngạc không kém, động tác của nàng làm hắn hoa mắt, sao một tiểu thư khuê các còn từng bị xem làm phế vật có thể làm ra được như vậy.
Thích khách đã bị bắt gọn, Long Minh Vũ vội vàng chạy lại bên nàng “ Nghiên Nhi, nàng không bị thương chứ? ”.