Long Minh Kha lặng im, hắn sẽ không nói hắn yêu nàng ít hơn Vũ, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận Vũ chịu nhiều dày vò đau khổ.
Từ nhỏ, hắn thiếu đi tình thương, Lương phi mất sớm, tuy rằng Mẫu hậu luôn cố gắng chăm lo, yêu thương nhưng không thể bảo vệ hắn hoài được, đôi lúc hắn bắt gặp Vũ bị mọi người xa lánh, hất hủi vì không được Phụ Hoàng sủng ái.
Cũng chứng kiến từng người bắt nạt hắn trả giá dần dần.
Long Minh Vũ quay sang hắn cáo lui " Ta đi trước, bên Khổng Tiếu Túc vẫn còn việc chưa xử lí xong đâu, hoàng huynh, xin cáo từ "
Hắn gật đầu cũng quay đi ra khỏi Hoàng cung, Lưu Yên Nghiên, có hai người đang đau khổ vì nàng, nàng có biết không?
...............
Trở lại trong doanh trại Tây Quốc, lúc này nàng đã tỉnh hẳn, đang nằm trên chiếc giường cao sang, tay cầm một quyển binh pháp.
Không hổ là doanh trại của Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng, đối đãi khác hoàn toàn so với binh lính bình thường.
Cửa trại được mở ra, một nam nhân tuấn mĩ bước vào trong, khuôn mặt nhuộm vẻ mệt mỏi, hắn thấy nàng bộ dạng hưởng thụ, liền nhíu mày " Ngươi muốn chết sớm đến vậy sao? Còn ngang nhiên nằm trên giường bổn vương, trộm sách bổn vương? "
Nàng thả cuốn sách trên tay rồi từ tốn đáp " Nhiếp Chính Vương đại nhân, ta không cố ý nằm trên giường ngươi, là do chính ngươi bế ta lên đây.
Sách đặt ở đó không phải để đọc à? "
" Ngươi đang đùa với bổn vương? " Hắn cầm tờ giấy kề sát cổ nàng, nội lực thâm hậu của hắn chỉ cần lướt nhẹ, tờ giấy sẽ không thua kém bất kì đao kiếm nào, cắt qua động mạch của nàng.
Lưu Yên Nghiên không chút sợ hãi đứng dậy, tính tình thật nóng nảy, nàng vừa bình phục hắn liền đá nàng đi, nàng bỏ hai ngày không ngủ để làm bom cho hắn, hắn dùng xong cứ thế đá nàng.
Bạc Khinh Nhiễm, rồi ngươi sẽ có ngày...!" Thuộc hạ cáo từ "
Hắn nhếch mày " Ta cho ngươi cáo từ? "
Nàng khó hiểu nhìn hắn, không cáo từ thì đứng đây cho ngươi chửi vào mặt ta sao? Hắn thấy nàng nghi vấn liền cất lời " Đấm bóp cho ta "
" Ngươi..." Nàng tức giận, khí lạnh toả ra.
Hắn không nói gì thêm, im lặng nằm úp xuống giường.
Lưu Yên Nghiên hít sâu ổn định hơn thở, nếu là ngày xưa nàng đã trực tiếp giết hắn, tiếc rằng thời gian cùng địa điểm không cho phép.
Đi đến mép giường, đưa hai tay bóp vai, đấm lưng cho hắn.
Hắn cơ bắp chắc khoẻ, cho dù nàng đã cố tình làm mạnh tay nhưng khí lực chỉ đủ để gãi ngứa cho hắn.
Bạc Khinh Nhiễm nhắm mắt dưỡng thần nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.
Tay "hắn" như không xương di chuyển trên lưng hắn, đôi tay không rắn chắc, chai sạn mà mềm mại.
Bạc Khinh Nhiễm nhíu mày, hắn không đoạn tụ, tại sao thân người lại nóng như vậy?
Hắn nóng nảy vực thân người, kéo tay nàng xuống nằm dưới thân thể cường tráng, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng.
Lưu Yên Nghiên trợn mắt, hắn lên cơn động kinh?
Bạc Khinh Nhiễm rời khỏi môi nàng, khuôn mặt cũng nhuộm màu đen thùi, hắn sao lại hôn nam nhân? Lưu Yên Nghiên quanh năm lạnh băng như nữ thần cũng không tránh khỏi nói vấp " Bạc Khinh...!Nhiếp Chính Vương ngươi...!ngươi hôn ta? Ta là nam nhân "
Tuy không phải nam nhân chính hiệu, nhưng quan trọng là nàng đang đóng giả nam nhân, tuy rằng đúng là có hơi ẻo lả nhưng vẫn là một thân nam tử hán.
Không lẽ Nhiếp Chính Vương lừng danh này lại đoạn tụ?
Hắn ngượng quá hoá giận gầm to " Chuyện này ngươi mà lan truyền ra ngoài thì ta sẽ giết ngươi "
Nàng nuốt nước miếng, thì ra đây là lí do hắn vẻ ngoài tuấn lãng, tư thế hiên ngang, nhà cao cửa rộng vậy mà vẫn không thê không thiếp.
Lưu Yên Nghiên âm thầm chậc lưỡi, đúng là nghiệt ngã.
" Người yên tâm, thuộc hạ sẽ không nói với ai về việc này đâu "
Ý hắn là không nói ai về việc hắn hôn "hắn", để tránh bị đồn bậy bạ.
Nếu Bạc Khinh Nhiễm biết nàng hiểu lầm không cho ai biết hắn thích nam tử, chắc chắn hắn sẽ rút kiếm giết nàng ngay tại chỗ.
Hắn đứng dậy kéo lại quần áo, Lưu Yên Nghiên cũng tìm cách cáo lui.
Cùng lúc Dự Chiêu Dư đi vào, thấy nàng bước như bay đi ra, trên mặt còn hơi ửng đỏ, cũng tò mò.
Không trách được, tuy hắn ta thích nam tử, nhưng nụ hôn là của nàng, nụ hôn đầu của nàng.
Bạc Khinh Nhiễm thấy hắn đứng nhìn chầm chầm hướng đi của nàng liền hắng giọng " Có chuyện gì sao?"
Dự Chiêu Dư hoàn hồn, cung kính nói " Hoàng thượng triệu người vào cung "
Bạc Khinh Nhiễm đăm chiêu, Mạc Ly Hiên triệu hắn vào cung, đợt này lại làm gì?
...............
Hoàng cung Tây Quốc trang trí đồ sộ, với các hình thù điêu khắc tinh xảo, cung tỳ mỹ nữ không thiếu, ai chẳng biết Tây Hoàng là một hoàng thượng đam mê tửu sắc, vô dụng không chịu nổi.
Thái giám thất thanh lên tiếng bằng giọng the thé " Nhiếp Chính Vương đến "
Bạc Khinh Nhiễm hiên ngang bước vào chính điện, hai bên quan văn võ đồng loạt cuối đầu tỏ rõ sợ hãi.
Nhiếp Chính Vương - dưới một người trên vạn người, tài lực vô kể.
Hắn ôm quyền hành lễ " Khinh Nhiễm bái kiến Hoàng Thượng "
Nam nhân trên long toạ mang vẻ đẹp ma mị đến cả nữ nhân cũng ghen tị, mắt phượng dài ẩn chứa bi thương, môi mỏng, sóng mũi cao.
Hắn không khoác trên người long bào, lại diện một màu đỏ rực.
Tây Hoàng chỉ trừ ngày đăng ngôi diện long bào, còn lại hắn chỉ mặc hồng y, cho dù là đang thượng triều.
Ai cũng không thể nói gì được.
" Nhiếp Chính Vương đến rồi, bình thân " Mạc Ly Hiên nhấc tay.
Bạc Khinh Nhiễm, từ trước đến giờ luôn là nhân vật nguy hiểm, tranh đấu với hắn.
Đứng thẳng lên, hắn trầm giọng lên tiếng " Không biết Hoàng Thượng kêu thần đến đây là có gì sai bảo? "
Mạc Ly Hiên đưa tay vuốt tóc, khoé miệng nhếch lên nụ cười khẽ " Nam Quốc hoà hôn, trẫm đã từ hôn không phải ngươi không biết, nhưng Nam Quốc lại thêm lần nữa tỏ ý muốn gả Cửu Công Chúa cho Tây Quốc, ý của Trẫm sẽ không đổi, vì thế trẫm muốn Cửu Công Chúa sẽ được gả cho Nhiếp Chính Vương "
Bên dưới một nam nhân trung niên liền thêm vào một câu " Cửu Công Chúa quốc sắc thiên hương.
Tuy có chút không so được với Tiêu Dao Vương Phi Nam Quốc nhưng dù sao cũng là một đại mĩ nhân.
Nhiếp Chính Vương Gia, Hoàng Thượng đối xử với ngài cũng quá tốt đi "
Người vừa lên tiếng là Thừa Tướng Lộ Địch Hành, hắn là cánh tay đắc lực của Mạc Ly Hiên, cũng là phụ thân của tiền Hoàng Hậu - hay gọi là Mẫu Thân của Mạc Ly Hiên.
Mạc Ly Hiên đột nhiên gầm lên " Nàng đã không còn là Tiêu Dao Vương Phi "
Nàng vốn sẽ trở thành Hoàng Hậu của hắn, nếu không phải có chuyện đó xảy ra, Mạc Ly Hiên ngửa đầu ra sau che dấu đau thương.
Lộ Địch Hành vội vã quỳ xuống
" Vi thần hồ đô, hoàng thượng thứ tội."
Bạc Khinh Nhiễm cụp mắt, Mạc Ly Hiên phản ứng đối với Tiêu Dao Vương Phi đúng là không phải tầm thường.
Nhưng lúc sau cũng không nghĩ vấn đề đó tiếp, hắn không nạp phi không phải hắn ta không biết, nhưng hắn ta lại bắt hắn nạp Cửu công chúa Nam Quốc, đây không phải ép hắn sao? Nếu kháng lệnh không phải chính là phản đồ sao? Mạc Ly Hiên, ván cờ này ngươi đi rất khéo, tuyên bố trước toàn bá quan văn võ, đem chuyện đất nước hoà thân làm vật chắn.
Mạc Ly Hiên ổn định lại, ngước mắt thấy hắn không trả lời, mở miệng thêm vào, nở nụ cười yêu nghiệt
" Trẫm biết ngươi không muốn nạp phi, nhưng quốc sự quan trọng, ngươi không thể không quan tâm.
Đợi ổn định hơn ngươi có thể giết nàng "
Hắn biết với tính cách của Bạc Khinh Nhiễm, cho dù Công chúa hay Quận chúa thì chỉ cần hắn muốn, sẽ chết không chớp mắt.
Đưa Long Minh Lan đợt này cho hắn, một là đẩy phiền toái đi, hai là muốn cho hắn lời cảnh báo, hắn sẽ không ngồi làm ngơ nữa.
Bá quan đồng loạt há hốc mồm, Hoàng thượng khuyến khích Nhiếp Chính Vương Gia sát thê, hôn sự chưa xong, Vương phi còn chưa vào cửa mà Hoàng Thượng nước bọn hắn lại công khai nói có thể giết.
Bạc Khinh Nhiễm cười nhẹ nhưng đủ làm mọi người xung quanh nổi da gà, hắn nhẹ giọng đáp ứng " Hảo "
Dù sao nạp phi cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất như vậy hắn sẽ không phải nghĩ đến tên binh lính yếu ớt đó mãi.
Bạc Khinh Nhiễm cụp mi, là thật sự do không có nữ nhân bên cạnh nên hắn mới có suy nghĩ đó sao?
Mạc Ly Hiên cười đến yêu mị " Tốt lắm, trẫm sẽ bàn với Nam Quốc về hôn lễ "
Đương nhiên không có nghĩa hắn sẽ tha cho Nam Quốc, tổn thương Nghiên Nghiên, hắn muốn bọn họ phải trả giá.