Chiều xuống, ánh nắng cũng dịu dần còn hoàng hôn len lõi.
Nữ nhân trong bộ váy bạch kim bước ra, môi đỏ da trắng, khuôn mặt mĩ mạo không ai sánh được, nàng đi đến bên cạnh nam nhân tuấn mỹ, mày kiếm mắt phượng, đường nét sắc xảo lạnh lùng.
Bạc Khinh Nhiễm trong một khoảng cách đắm chìm vào nàng, trái tim bị lỡ mất một nhịp.
" Nàng đã ra rồi, lên xe thôi "
Hắn đưa tay đỡ nàng lên xe ngựa, chiếc xe lăng bánh khởi hành đến hoàng cung.
Không khí bên trong im ắng chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Bạc Khinh Nhiễm tay cầm binh pháp nhưng không tài nào chuyên tâm được, ánh mắt luôn hướng về phía nữ nhân đang nhắm mắt.
Đột nhiên xung quanh yên ắng, tay lật sách của Bạc Khinh Nhiễm cũng dừng lại dở dang, đôi con ngươi màu bạc nhiễm sắc lạnh.
Lưu Yên Nghiên tuy mất khả năng hoạt động nhanh nhẹn nhưng nhận thức vẫn bình thường.
Nàng mở nhẹ đôi mắt, sát khí của bọn người đến không phải hạng xoàn.
Bạc Khinh Nhiễm đột nhiên bay đến ôm lấy nàng ra khỏi xe, chiếc xe ngựa bị chém làm hai khúc.
Xung quanh hắc y nhân bao vây, xa phu nhảy xuống khỏi xe ngựa, tay cầm kiếm đứng che trước mặt hai người.
Không ai khác là Thanh hộ pháp của Dung Nguyệt Giáo Chủ.
Bạc Khinh Nhiễm tay vẫn đặt trên hông Lưu Yên Nghiên, lạnh giọng hỏi " Ai là đã người sai các ngươi đến? "
Hắc y nhân cười to, kiêu ngạo nói " Nhiếp Chính Vương Gia Bạc Khinh Nhiễm, nộp mạng đi, đừng nói nhiều, ngươi nghĩ chỉ hai người các ngươi cùng một mỹ nhân xinh đẹp sẽ đánh thắng mười cao thủ của chúng ta? "
Hắn ta nhìn sang dung nhan khuynh quốc của nàng, hai tròng mắt sáng rực đầy dung tục.
Không hổ là Công chúa, quả đúng là xinh đẹp, nếu giết đi thì quá uổng phí " Công chúa mỹ nhân, Bạc Khinh Nhiễm trước sau cũng chết, ngươi nên đi theo ta thôi "
Lưu Yên Nghiên cười lạnh, thật kinh tởm, nếu không phải giờ nàng không đủ sức thì hắn đã sớm chết từ lâu.
Bạc Khinh Nhiễm mày kiếm nhăn lại, nội lực bắn ra bay thẳng đến hai mắt hắc y nhân.
Hắn ta gào to, hai tay ôm mắt ngã xuống đất.
Hắn ghét cách hắn ta nhìn nàng, nữ nhân của hắn đến phiên người khác nhìn sao.
Các hắc y nhân còn lại thấy đồng bọn ngã xuống cũng đồng loạt tiến lên.
Bạc Khinh Nhiễm vẫn giữ vẻ bình tĩnh lùi về phía sau, chỉ cho Thanh lo tất cả chín tên còn lại.
Lưu Yên Nghiên kinh ngạc với chiêu thức hắn vừa ra, không có vũ khí, hắn sử dụng gió, hay nói đúng hơn là nội lực rất thâm hậu.
" Ngươi không sợ hắn sẽ bị giết? " Nàng nhàn nhạt hỏi.
Hắn nhìn một nam nhân đang giao đấu với một đám hắc y nhân, trong mắt một mảnh tĩnh lặng " Nếu nhiêu đây cũng không thắng được, sao xứng làm hộ vệ của ta? "
Lưu Yên Nghiên trong lòng âm thầm tán thưởng, không hổ danh máu lạnh, nhưng cũng không khác gì nàng khi trước.
Sát thủ trong Sát cũng phải hi sinh rất nhiều, can đảm và luôn phấn đấu.
Không lâu sau, các hắc y nhân bị Thanh giết sạch, hắn lam y không dính máu quỳ xuống trước mặt Bạc Khinh Nhiễm " Thuộc hạ chậm trễ, xin chủ thựơng thứ tội "
" Đứng lên đi " Hắn phất tay, xe ngựa đã không sử dụng được, chỉ còn cách tự đi đến đó.
Hắn quay sang ôm lấy người nàng, Lưu Yên Nghiên nhăn mi đẩy ra.
Bạc Khinh Nhiễm nói " Xe ngựa hỏng rồi, nếu không nhanh sẽ không kịp "
Chưa dứt câu, hắn đã phóng người bay đi, hai tay nàng đặt trên vai hắn.
Bạc Khinh Nhiễm kinh ngạc, nếu là nữ tử bình thường khác, gặp tốc độ bay như này đã sớm la toáng lên, nàng chỉ yên lặng nhìn cảnh sắc hai bên, hầu như không chút sợ hãi.
Lưu Yên Nghiên lên tiếng hỏi " Là ai phái những hắc y nhân lúc nãy? "
" Nhị Vương Gia Mạc Tử Duệ " Hắn lạnh lùng trả lời nàng, Mạc Tử Duệ không chờ lâu được nữa, đã nôn nóng muốn giết hắn rồi à.
Người Nhị Vương Gia kia muốn giết lại là Bạc Khinh Nhiễm, cũng đúng thôi, quyền chức của hắn ở Tây Quốc không phải chuyện đùa.
Mạc Ly Hiên chỉ là bù nhìn, muốn nhúng tay lúc nào chẳng được.
Nàng cười nhẹ châm biếm " Một Nhiếp Chính Vương như ngươi lúc nào cũng bị người rượt giết để giành ngai vàng "
" Nếu nàng nghĩ Mạc Ly Hiên chỉ để trưng bày thôi thì sai rồi, hắn che giấu quá sâu.
Chỉ là do Mạc Tử Duệ quá ngu ngốc nên mới khinh thường hắn " Giọng nói nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu, Lưu Yên Nghiên đăm chiêu suy nghĩ.
Tây Quốc Quốc Chủ suy đồi trong nữ sắc, thế mà Nhiếp Chính Vương Gia không nhân cơ hội soán vị, chỉ có thể là có vấn đề ẩn sâu trong đó.
Bạc Khinh Nhiễm tiếp tục lên tiếng " Đến cả Tiêu Dao Vương Nam Quốc cũng là người không ai ngờ đến sẽ lên ngôi, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả "
Đến hoàng cung, Bạc Khinh Nhiễm ôm nàng đáp xuống, xung quanh quan lại vừa thấy hai người liền đồng loạt hành lễ, trên mặt mang nỗi kính sợ, một số người to gan hơn ngẩng đầu lên muốn xem nhan sắc của nàng đều bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm tán loạn.
" Đứng lên đi "
" Hoàng Thượng Giá Lâm, Đức Phi, Thục Phi đến " Tiếng nói vừa dứt, bá quan lại lần nữa hành lễ, từ cửa bước vào một hồng y nam nhân, dung mạo còn ma mị hơn cả nữ nhân.
Bên cạnh là hai nữ nhân mỹ lệ, một người thanh lịch tựa thuỷ, người còn lại quyến rũ như xà.
Nhưng chung quy vẫn thua Lưu Yên Nghiên về phần nhan sắc.