Chương
Ánh mắt Thái hậu đi qua đám người trước mặt nhìn tới Triệu Thanh Nghi rồi bất ngờ vẫy tay về phía nàng ta: “Thần Vương phi cũng tới sao?
Nào, đến đây để ai gia xem thử” Triệu Khương Lan nhẹ nhàng nắm tay Nhật Nhi và Sương Nhi lùi về phía sau một bước để nhường chỗ cho Triệu Thanh Nghi.
Triệu Thanh Nghi miễn cưỡng lấy lại tinh thần rồi cúi người xuống hơi sợ hãi: “Tham kiếm Thái hậu!”
Mộ Dung Bắc Uyên mím môi, trong lòng hắn thầm nghĩ, biểu hiện của Vương phi có phải hơi câu nệ quá rồi không?
Triệu Thanh Nghi đã gả vào Vương phủ được hơn một năm, vì sao nhìn thấy thái hậu còn căng thẳng như lần đầu gặp mặt vậy.
Thái hậu nhìn một lượt từ trên xuống để đánh giá Triệu Thanh Nghị, ánh mắt bà lướt qua chỗ châu báu rồi hơi nhướng mày.
Sống trong cung mấy chục năm trời, chẳng lẽ bà còn không biết Triệu Thanh Nghỉ ăn mặc sang trịnh trọng như vậy là để làm gì sao?
Bà lại liếc nhìn Triệu Khương Lan đang đứng bên cạnh, trên người nàng chỉ có một chiếc áo bông màu trắng, đeo thêm một đôi hoa tai màu xanh phỉ thúy và không còn bất cứ trang sức nào khác.
Nhưng không thể che giấu được khí chất tỏa ra từ trong xương cốt của nàng, giống như chỉ cần nàng đứng ở đó thôi cũng đã là một bông hoa vô cùng cao quý.
Thái hậu vốn dĩ đã thích Triệu Khương Lan, qua màn so sánh này, bà càng cảm thấy thất vọng hơn nên thái độ với Triệu Thanh Nghỉ cũng chỉ qua loa cho xong.
“Thần Vương phi quả nhiên còn trẻ, ăn mặc đẹp đẽ, châu báu lộng lẫy như vậy. Không giống như lão thái thái này, bình thường cũng không thích đeo châu báu, trang sức lộng lẫy” Triệu Thanh Nghỉ sợ mức cả người đổ mồ hôi lạnh, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Người, người không già” Thái hậu che miệng cười một tiếng: “Nhìn xem, nói vậy để ai gia vui mà. Tuổi đã cao như vậy mà còn không già sao, ta làm sao có thể so sánh được với mấy đứa trẻ bọn con” Triệu Thanh Nghỉ nở một nụ cười như khóc, bình thường trước mặt Mộ Dung Bắc Uyên, cái miệng nàng ta ăn nói vô cùng khéo léo, vậy mà bây giờ không nói được gì nữa.
Triệu Thanh Nghi mất tự nhiên lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, nàng ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Triệu Khương Lan nhìn ra Triệu Thanh Nghỉ đang bối rối nên có ý giải vây giúp, nàng nói sang chuyện khác: “Nghe nói yến tiệc tối nay sẽ bày ở Điện Linh Lung, nơi đó khá nhỏ, tiện để làm ấm, phụ hoàng lo người sẽ bị lạnh” Thái hậu bật cười: “Vốn dĩ ai gia muốn để mấy đứa bọn con tụ họp thôi, không tới đó tham gia náo nhiệt, không lại gây phiền cho các con.
Nhưng phụ hoàng các con tới mời mấy lần rồi Mộ Dung Bắc Uyên nói tiếp: “Từ trước đến giờ Phụ hoàng luôn là một người con hiếu thuận” Triệu Khương Lan nhìn sắc trời: “Không còn sớm nữa, yến tiệc chắc cũng sắp bắt đầu rồi. Hoàng tổ mẫu, con dìu người qua đó.”
Thái hậu ừ một tiếng rồi khoác tay trái lên vai Triệu Khương Lan và đưa tay phải cho Mộ Dung Bắc Uyên: “Bắc Uyên cũng tới dìu ai gia nào” Hai người một trái một phải đỡ lấy Thái hậu rồi chậm rãi đi về phía trước.
Triệu Thanh Nghỉ thấy Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên ở bên cạnh trái phải của Thái hậu không khỏi cảm thấy ghen ghét, đố ky.
Tới điện Linh Lung, quả nhiên bên trong đã vô cùng ấm áp, không hề lạnh lẽo một chút nào.
Chiêu Vũ đế cũng đến từ sớm.
Hoàng thượng và hoàng hậu tới nơi, mọi người cùng đứng lên nghênh đón.
Thái hậu ngồi được xuống chiếc ghế mềm, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên mới buông tay bà ra và đi về vị trí của mình.
Đại cung nữ sắp xếp chỗ ngồi tiến lên thỉnh an: “Thần Vương điện hạ, Thần Vương phi, bàn của điện Linh Lung rộng hơn so với những nơi khác, mời hai vị chủ tử tối nay ngồi chung một bàn.”
Đại cung nữ vừa nói xong câu này, cả Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đều ngẩn người.
Không kể tới những chuyện khác, vị Vương phi mà đại cung nữ này vừa gọi rõ ràng là Triệu Khương Lan.
Mộ Dung Bắc Uyên không kìm được nhìn thoáng qua Triệu Khương Lan một chút nhưng nàng giật mình ngồi nguyên một chỗ, ánh mắt phức tạp.