Chương
Thái hậu thở hổn hển: “Nếu như cháu đã đến Vinh Dương, thì cháu vĩnh viễn là người của tộc Mộ Dung ta, là con cháu của tộc Mộ Dung ta!”
Triệu Khương Lan đáp ứng bà: “Vâng, cả đời này của cháu đều là người của tộc Mộ Dung! Cho dù cháu là ai, cho dù cháu đi bất cứ đâu, cháu tuyệt đối sẽ không quên bản thân mình đã có rất nhiều người nhà, các người đều là người nhà của cháu!”
Thái hậu nghe xong, ngón tay không còn lực mà rơi xuống.
Tuy nhiên, hai tay của bọn họ vẫn nắm chặt lấy nhau không buông.
Thậm chí Mộ Dung Bắc Uyên còn không có cơ hội để cùng nói vài lời với thái hậu.
Nhưng hiểu biết vì sao, khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy bản thân mình với Công chúa Nhã Lan giống như nhau.
Dường như giữa bọn họ sớm gắn bó thân thiết, không phân biệt ta ngươi.
Một lúc lâu sau, thái hậu yếu ớt nói: “Quý nhi, gọi Quý nhỉ…”
Triệu Khương Lan nhanh chóng xoay người, bước nhanh ra bên ngoài, lớn giọng gọi: “Thái tử! Mộ Dung Bắc Quý! Ngài vào đây!”
Mộ Dung Bắc Quý vì quỳ quá lâu nên bị tê, nhưng vừa nghe thấy Triệu Khương Lan gọi tên hắn, hắn lập tức bật dậy.
Nhưng bởi vì đứng dậy quá nhanh, hắn loạng choạng và bị ngã xuống đất.
Hắn miễn cưỡng đứng dậy, sải bước vào trong phòng.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của thái hậu, trái tim lạnh lẽo của Mộ Dung Bắc Quý bỗng run lên.
Hắn quỳ trước giường thái hậu, cúi đầu gọi một tiếng: “Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu quay ra nhìn hẳn, ánh mắt dò hỏi, như đang quở trách, tiếc nuối và thương hại.
Mộ Dung Bắc Quý bắt gặp ánh mắt đó, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Rất lâu sau thái hậu mới nói được một câu: “Quý nhi, con phải nhớ, không được giống như, không được giống như huynh trưởng của con…
Bọn chúng, bọn chúng đều..”
Nói đến đây, thái hậu đột nhiên ngừng lại.
Bà chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Bắc Quý.
Trong đầu Mộ Dung Bắc Quý đột nhiên trống rỗng, đôi mắt của thái hậu dường như có thể nhìn xuyên thấu lòng hắn.
Hắn mất hồn ngồi trên đất.
Tuy lời nói của thái hậu còn chưa nói hết, nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu ý của bà, Mộ Dung Bắc Quý càng là người hiểu rõ nhất.
Thái hậu muốn nói cho hắn biết, không được giống như hai huynh trưởng, cuối cùng đi đến con đường đoạn tuyệt với triều đình.
Rồi tự đẩy mình xuống vực thẳm, bị cô lập hoàn toàn và không có hậu quả tốt đẹp.
Trái tim lạnh lẽo của Mộ Dung Bắc Quý như bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ, đau đớn và xót xa.
Cho đến tận bây giờ, thái hậu cũng không quên nhắc nhở hắn chuyện này.
Trên thực tế, trong lòng thái hậu hay phụ hoàng, hay trong tâm gan của tất cả người khác thì kết cục của Mộ Dung Bắc Quý đã được định sẵn.
Hắn hạ thấp đầu gối xuống, tiến gần lại giường hơn, luôn miệng nói: “Hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu, người nói chuyện đi chứ! Người nhìn con đi chứ! Người đừng không nói gì vậy chứ!”
Hắn cũng là cháu của bà, là một đứa cháu đầu ấp tay gối của bà.
Hắn cũng từng được bà khen là đứa cháu hiếu thảo, hiểu chuyện.
Tại sao, bà lại không nói gì với hắn nữa…
Triệu Khương Lan run rẩy giơ ngón tay ra, thăm dò hơi thở của thái hậu.
Sau đó, nàng giống như sụp đổ, nhắm chặt hai mắt, che miệng lại như không dám tin vào mắt mình.
Thái hậu, lần này bà đã hoàn toàn không còn hơi thở.
Nàng không thể ngăn được nước mắt của mình nữa, bắt đầu khóc †o lên.
Nghe được tiếng khóc, người bên ngoài nhanh chóng xông vào.
Chiêu Vũ Đế dựa vào cửa bên ngoài, rất lâu sau cũng không dám vào phòng.