Chương
Triệu Khương Lan bị hẳn sặc cho một trận thì chỉ có thể thê thảm xoay mặt nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Ta cũng đâu cố ý”
“Muội có biết khi ta nghe tin muội gặp chuyện không may, ta đã sợ đến mức đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Ta chưa từng sợ hãi như vậy bao giờ”
Triệu Khương Lan cảm thấy mũi mình đau xót, gắt gao nắm chặt chăn: “Ta đã ổn rồi, huynh về đi”
Hắn cười khổ đứng dậy: “Muội đuổi ta đi nhanh như vậy, không muốn thấy mặt ta sao?”
“Ta không có”
“Muội dám nói mình không tránh mặt ta không? Người trong cung của nàng chưa bao giờ cản Tam ca đến tìm nàng, nhưng lần nào cũng chặn ta ngay trước cửa, chẳng lẽ còn không phải lệnh của muội à?”
Mi mắt của Triệu Khương Lan nâng lên: “Tam ca đã đến đây ư?”
“Huynh ấy canh giữ ở đây đến hơn nửa đêm, khi ta đến thì huynh ấy mới rời đi, ta thấy có lẽ huynh ấy mệt sắp chết rồi”
Triệu Khương Lan cảm thấy có lỗi vô cùng, vì sự tuỳ hứng của nàng mà làm liên luy đến nhiều người như vậy, thật không nên chút nào.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng chưa buông tha, nói: “Có phải do ta làm gì sai nên muội mới tránh mặt ta đúng không?”
“Ta không tránh mặt muội, muội nghĩ nhiều rồi”
“Từ sau khi chúng ta chia ra tìm Tiên Nữ, muội luôn tránh mặt ta.
Có phải phụ hoàng đã nói với muội nghe những gì mà ta nói với người không?”
Triệu Khương Lan né tránh ánh mắt của hẳn: “Ta không hiểu huynh đang nói gì”
“Muội hản là biết, ta thích muội nhỉ?”
Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên nói.
Triệu Khương Lan trở mình, không muốn nhìn hắn, giả bộ như không nghe thấy những gì hẳn nói.
Mi mắt Mộ Dung Bắc Uyên cụp xuống trông vô cùng mất mát.
“Muội yên tâm, ta sẽ không quấy rây muội nữa, ta chỉ hy vọng muội khoẻ mạnh là được rồi. Giờ muội đã tỉnh, ta đi gọi thái y đến kiểm tra cho muội”
Thái y vừa đến thì bắt đầu kê toa thuốc rồi phân phó cung nhân đi nấu cho nàng uống.
Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên xác định Triệu Khương Lan không có chuyện gì nữa thì mới im lặng rời đi.
Lúc trở về vương phủ, lòng hắn cảm thấy vô cùng nặng nề.
Rồi hắn lại nghe nha hoàn báo là Vương phi xảy ra tranh chấp với Hứa cô nương.
Mộ Dung Bắc Uyên càng lúc càng không kiên nhẫn, hẳn vừa đến trước cửa viện của Hứa Mạn Nhi đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong truyền tiếng.
Giọng nói của Triệu Thanh Nghi đặc biệt chói tai.
“Sao mày lại có thứ này? Tại sao hả? Ai đưa cho mày? Mày với nó là một đúng không? Tụi mày là một đúng không!”
Chân mày của Mộ Dung Bắc Uyên nhíu chặt lại, lập tức đẩy cửa bước vào: “Cãi nhau chuyện gì?”
Triệu Thanh Nghi thấy Mộ Dung Bắc Uyên đến thì lập tức sững.
ngư Nàng ta không cẩn thận buông món đồ trong tay ra, lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới nhìn rõ thứ trong tay nàng là cái gì.
Là một món nữ trang làm từ huyết ngọc.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Hứa Mạn Nhì.
Nhưng biểu tình của Hứa Mạn Nhi lại vô cùng lạnh nhạt, một chút cũng chẳng giống người đang cãi nhau.
Rõ ràng là Triệu Thanh Nghỉ đến đây gây chuyện.
“Nàng nói đi, sao lại xảy ra chuyện này?”
Mộ Dung Bắc Uyên hỏi Hứa Mạn Nhi, Hứa Mạn Nhi trả lời: “Sáng nay đột nhiên vương phi đến chỗ thiếp, thấy thiếp đang thu dọn đồ đạc, khi thấy món nữ trang làm từ huyết ngọc này nàng ta lại nổi giận, đây là món quà lúc trước điện hạ tặng thiếp, thiếp nghĩ vương phi cũng biết, nhưng lại chẳng hiểu vì sao nàng †a lại không vui”
Quả thật đúng là Triệu Thanh Nghỉ đến tìm Hứa Mạn Nhi.
Nàng ta nhân lúc Mộ Dung Bắc Uyên không có ở phủ, muốn đến làm rõ lí do Hứa Mạn Nhi có mặt ở đây.