Chương
Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ rắng dù sao Triệu Thanh Nghỉ đã không còn là Vương phi nữa, muốn gây sóng gió ở trong phủ là điều không thể, vậy nên thì tùy nàng ta đi.
Triệu Khương Lan còn có chút lo lắng về Hứa Mạn Nhi: “Cũng không biết là Tam ca xử lí Hứa Mạn Nhi như thế nào, hôm khác ta sẽ hỏi thăm một chút”
Mộ Dung Bắc Uyên nhéo mặt nàng nói: “Đừng nghĩ về người ngoài nữa, cuối cùng thì nàng cũng đã trở về rồi. Quan tâm ta nhiều hơn đi”
Triệu Khương Lan buồn cười nhìn hản: “Chàng nói xem là chàng muốn ta quan tâm như thế nào đây”
Mộ Dung Bắc Uyên cúi người, hôn lên khóe môi của nàng.
“Trước kia vào lúc không biết thân phận của nàng, đã rất nhiều lần †a muốn làm như thế nào rồi, ngay cả trong mơ ta cũng nhớ đến nàng.
Mấy ngày nay Triệu Thanh Nghỉ cho ta dùng thủy ngưng hương, vốn dĩ nàng ta muốn ta tiếp xúc thân mật với nàng ta, lại không hề biết răng ngay cả lúc ngủ, đầu óc của ta đều toàn là hình bóng, gương mặt của nàng. Có thể thấy được rắng dù trí nhớ của ta đã quên mất ngươi, nhưng tiềm thức của ta có thể nhận ra nàng”
Triệu Khương Lan nhéo mũi hắn một chút nói: “Hả? Khi ngủ cũng nghĩ đến ta hay sao, nhưng ta lại không biết rằng, thủy ngưng hương đó lại có tác dụng xấu hổ như vậy nha, không biết là ở trong mộng Thần Vương điện hạ đã mơ thấy những gì vậy? Sẽ không phải là một ít con cháu gì đó chứ”
Hắn xấu hổ ho một tiếng, lập tức cảm thấy không phục nói: “Thì sao nào? Nàng là Vương phi của ta, từ trên xuống dưới đều là của ta”
Hắn chỉ vào môi nàng rồi nói: “Nơi này là”
Lại sờ vào dây áo của nàng: “Nơi này cũng Thậm chí cuối cùng lập tức ôm nàng đi tới trên giường, thân hình cao lớn của hẳn che cả cơ thể của nàng.
“Toàn bộ đều là của ta, ta thật sự muốn ăn nàng ngay bây giờ luôn”
Triệu Khương Lan nghe những lời này xong thì cười khanh khách không ngừng: “Hiện giờ không được đâu, trời còn chưa tối đâu, làm sao có thể làm những chuyện đó vào ban ngày được, chúng ta vẫn nên đi ăn cơm trước đi”
Bữa cơm này đương nhiên là một bữa cơm đoàn tụ. Vào lúc Tịnh Sở đem từng món đồ ăn lên, dùng sức để lau nước mắt.
Triệu Khương Lan nhìn nàng nói: “Làm sao mà khóc?”
“Lúc trước nô tỳ đã từng nghĩ rằng, cả đời này sẽ không còn cơ hội để phục vụ Vương phi nữa, không ngờ rằng, ngài còn có thể quay trở lại Vương phủ. Nô tỳ thật sự rất vui”
Còn lại hồ ly nhỏ thì năm ườn trên đùi của Triệu Khương Lan, lười biếng vươn tay ra, đánh nàng vài cái như tỏ ra rất hoan nghênh. Nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình cùng với đám nha hoàn, trong lòng Triệu Khương Lan cảm thấy một sự ấm áp khó có thế hình dung được.
Nàng đã từng trải qua tất cả, cũng không có ý thức được rằng thời gian đáng quý đến nhường nào. Chỉ có khi mất đi rồi, khi có cơ hội gặp lại thì lại càng khắc cốt ghi tâm, không đành lòng vứt bỏ đi.
Dùng xong cơm rồi, sau khi tắm rửa thay quần áo, Triệu Khương Lan còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Mộ Dung Bắc Uyên kéo vào lồng ngực.
Triệu Khương Lan mặt đỏ lên nói: “Chàng gấp gáp như vậy để làm gì?
“Ta đã chờ không kịp từ lâu rồi” Hản cúi đầu, ngửi cổ Triệu Khương Lan, lại ngửi được một hương thơm mê hoặc lòng người.
Ngay lập tức hẳn cảm thấy trái tim của mình bao bọc trong niềm vui sướng lạ lùng.
“Lúc trước khi được Triệu Thanh Nghỉ yêu thương nhớ nhung, ta chỉ cảm thấy rất phiền chán. Thậm chí còn đang suy nghĩ, có phải bản thân mình có vấn đề hay không? Hiện giờ ôm nàng rồi mới có thể biết được rằng không phải là ta có vấn đề, mà vấn đề nằm ở người”
Triệu Khương Lan hôn hắn một cái: “Để cho Vương gia phải chịu đựng lâu như vậy rồi. Nô tỳ xin nhận tội với ngài!”
“Đừng kêu ta là Vương gia, kêu ta phu quân. Ta muốn nghe”
Triệu Khương Lan cần vành tai của hắn, nhỏ giọng kêu: “Phu quân”
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy càng lúc càng không nhịn được, hôn nàng thật sâu.