Chương Chiêu Vũ đế đập bàn giận dữ.
“Gọi hai đứa nó tới đây cho trẫm. Đúng là quá hoang đường, nó như vậy nào còn phong thái của thái tử nữa!”
Đám nô tài chỉ có thể cúi đầu thật thấp chạy đi mời người.
Ước chừng thời gian trôi qua khoảng nửa nén nhang, Mộ Dung Bắc Hải và Triệu An Linh thong dong có mặt.
Hai người này rõ ràng là cùng nhau tới, nhưng hai người lại đứng cách nhau mấy mét, giống như muốn phân rõ giới hạn vậy.
Mộ Dung Bắc Quý mặc một bộ y phục màu đen, lạnh lùng thờ ơ.
Thậm chí sát ý còn vương lại giữa hai trán hắn vẫn chưa đi hết.
Khuôn mặt càng ngày càng gầy đi khiến hẳn nhìn càng nghiêm trang hơn.
Mà Triệu An Linh mặc một bộ y phục màu trắng theo sau, búi tóc trên đầu có chút rối Nàng ấy đỏ hoe mắt, mà thân hình cũng ốm hơn lần trước nhiều.
Cũng chẳng cần Lưu công công báo trước làm gì, nhưng phàm là những người có mắt nhìn đều sẽ nhìn ra, giữa bọn họ chắc chẳn đã xảy ra mâu thuãn gì đó lớn lắm.
Chiêu Vũ đế nghiêm mặt, cố gắng nhịn cơn tức giận đang bừng bừng kia xuống, hỏi: “Thái tử, đây rốt cuộc là chuyện gì, sao theo như: những lời hạ nhân tới báo, ngươi lại dám ở đông cung chĩa kiếm về phía thái tử phi, thậm chí ngươi còn có ý giết nàng mà không thành!”
Mộ Dung Bắc Quý tiến lên một bước, khom mình nói: “Bẩm phụ hoàng, chuyện này không phải do nhỉ thân muốn trút giận vô cớ, mà là do thái tử phi lòng dạ độc ác, coi mạng người như cỏ rác. Nhi thân nhịn không nổi nữa, mới muốn ra tay dạy dỗ lại nàng ta!”
“Coi mạng người như cỏ rác, người nó không coi ra gì là ai?”
Mộ Dung Bắc Quý mấp máy môi: “Ở đông cung của nhỉ thần, có một nữ quan. Tính tình hiền thục, thông tuệ tháo vát, vốn là người hầu đắc lực bên cạnh con. Nhưng thái tử phi lại nhiều lần làm khó nàng ấy, lần này lại còn dám đẩy nàng từ trên bậc thềm xuống, rõ ràng là muốn hại chết nàng ấy mà”
Chiêu Vũ đế tức giận quát: “Khốn kiếp, chẳng qua chỉ là một nữ quan hèn mọn, lỡ như do nàng ta bất kính với thái tử phi trước mà ngươi không biết, thái tử phi mới bất đắc dĩ dạy dỗ lại nàng ta thì sao.
Chỉ vì đẩy nàng ta một cái mà ngươi lại muốn giết thái tử phi, đây là kiểu đạo lý gì hả”
Khuôn mặt Mộ Dung Bắc Quý càng thêm lạnh lùng: “Phụ hoàng có chuyện không biết, vị nữ quan này là người trong lòng của nhỉ thần, mà trong bụng nàng đã mang cốt nhục của nhỉ thần rồi. Nhưng vì sự đố ky và độc ác của thái tử phi, hôm nay thai tượng của vị nữ tử kia trở nên bất ổn, hơn nửa không thể giữ lại đứa trẻ nữa rồi”
Nghe được những lời này, Chiêu Vũ đế và những người có mặt ở đó đều hết sức ngạc nhiên.
Giữa không gian tĩnh lặng, đột nhiên truyền tới một tiếng cười lớn.
Không phải là ai khác, mà chính là Triệu An Linh ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Dung Bắc Quý ha ha cười lớn.
Mộ Dung Bắc Quý xoay người lại, trợn mắt nhìn nàng ta.
“Triệu An Linh, ngươi phạm phải tội nặng như vậy, hại đứa trẻ của bổn vương lâm vào tình trạng nguy cấp, ngươi còn dám cười sao.
Thiên hạ này sao lại có loại nữ nhân lòng lang dạ thú như ngươi chứ”
Triệu An Linh thu lại nụ cười, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.