Chương
Triệu Đường trầm giọng nói: “Không bằng đem chuyện này nói cho.
công chúa Văn Hi biết. Ngoại tổ mẫu của con chắc chắn có cách mời viện phán của thái y viện đến chữa trị cho mẫu thân của con”
Triệu An Linh vừa nghe thấy thì mắt sáng lên.
Đúng rồi, nàng ta không tiện vào cung, nhưng ngoại tổ mẫu của nàng ta chính là trưởng công chúa đương triều, mời một ngự y đến chữa bệnh cho quận chúa Di Thanh thì cũng bình thường mà thôi.
Triệu An Linh cũng không chậm trễ nữa, đi phủ công chúa ngay lập tức.
Mấy ngày này, hai người đệ đệ của nàng ta cũng đang ở trong phủ công chúa chơi cùng công chúa.
Cũng muộn rồi, công chúa Văn Hi vốn đã rửa mặt chuẩn bị đi ngủ rồi.
Ai biết được hạ nhân đến báo, có Thái tử phi vội vội vàng vàng đến.
Công chúa Văn Hi vừa nhìn dáng vẻ của nàng ta đã cảm thấy bất thường.
Triệu An Linh thấy bà ta thì thương tâm khóc: “Ngoại tố mẫu, không hay rồi, mẫu thân con bị trúng gió rồi! Lúc này đang nằm trên giường không thể động đậy được, đến nói chuyện cũng không nói được!”
Công chúa Văn Hi vừa nghe đã bị doạ đứng dậy ngay lập tức.
“Cái gì? Mẫu thân con làm sao mà đột nhiên bị trúng gió? Lúc trước không phải vẫn tốt sao, cũng không nhìn ra có gì khác thường mà”
Triệu An Linh hổ thẹn rơi lệ: “Đều do con không tốt, là con chọc cho mẫu thân tức giận, hại mẫu thân chịu đả kích lớn, lập tức không bình tĩnh lại được nên mới ngã bệnh”
“Nhanh, mau đỡ bốn cung qua đó, bốn cung muốn thăm nó!”
Trên đường đi đến Triệu phủ, công chúa Văn Hi mới biết Triệu An Linh và Mộ Dung Bắc Quý đưa ra hoà ly.
Bà ta chọc chọc vào trán Triệu An Linh: “Haizz, con là cái đồ không làm cho người ta bớt lo được mà, bổn cung không biết phải nói gì với con mới tốt nữa. Trước khi đưa ra quyết định lớn như thế, sao.
không thông báo cho mẫu thân con và bổn cung một tiếng? Con cũng phải để chúng ta cho con ít chủ ý chứ!”
“Trước kia khi Mộ Dung Bắc Quý sủng hạnh cung nữ kia con đã nói chuyện này với mẫu thân rồi, nhưng mẫu thân trừ bảo con nhịn không được nổi giận ra thì chẳng có kiến nghị nào có tác dụng cả. Nhịn con cũng nhịn rồi, nhưng Mộ Dung Bắc Quý quá là quá phận rồi, con thật sự không chịu nổi nữa mới muốn vạch rõ ranh giới với hản. Cũng không ngờ vậy mà lại hại mẫu thân con ngã bệnh”
“Mẫu thân con tâm cao khí ngạo, đương nhiên là không chịu nổi đả kích như thế, đặc biệt là trong Triệu phủ còn có con tiện nhân kia nhìn như hổ rình mồi, cả ngày muốn mẫu thân con bị chê cười. Hôm nay con xúc động như vậy, cũng thật là hại thảm nó mài”
Triệu An Linh bị bà ta nói trong lòng càng nổi lên tư vị tội lỗi, chỉ có ‘thể nắm chặt tay công chúa Văn Hi.
“Ngoại tổ mẫu, hôm nay ở lập trường của con, vào cung mời thái y sợ là không ổn. Nhưng tìm đại phu bình thường thì cũng không phải cách hay, không bằng làm phiền người vào cung một chuyến, mời ngự y đến xem bệnh cho mẫu thân con một chút, cũng biết được mẫu thân có hồi phục được hay không”
Mặt công chúa Văn Hi nghiêm túc nói: “Ta đương nhiên phải tiến cung, không chỉ tiến cung để mời đại phu, còn phải xử lý chuyện của con và Mộ Dung Bắc Quý cho rõ ràng. Nếu như Hoàng thượng không cho bổn cung một cái công đạo khiến bổn cung hài lòng thì cho dù M: Dung Bắc Quý hắn là thái tử, ta cũng sẽ không dễ dàng tha cho hải Bởi vì Quận chúa Di Thanh xảy ra chuyện cho nên hai người đệ đệ của Triệu An Linh không tiếp tục ở phủ công chúa nữa, cũng đi theo trở về.
Bọn chúng tự chủ động yêu cầu muốn chăm sóc Quận chúa, để tận đạo hiếu công chúa Văn Hi thấy dáng vẻ của Quận chúa Di Thanh thế này, thật sự là rất đau lòng.
Bà ta nói một hơi một câu: “Con gái của ta khổ rồi”
Nhưng Quận chúa Di Thanh vẫn chỉ trợn tròn mắt, hốc mắt đỏ, lại không nói lấy một chữ.
“Con yên tâm, bốn cung nhất định sẽ cứu con. Lúc nữa bổn cung Trên mặt nước sẽ tiến cung, đi cầu Hoàng thượng để người phái ngự y giỏi nhất đến chữa cho con. Bổn cung không tin bọn họ còn không chữa được bệnh của con”
Nói xong, công chúa Văn Hi cũng không quan tâm trời đã tối khuya, rất nhanh bà ta đã lệnh cho người chuẩn bị xe ngựa tiến cung.