Chương
Đợi tất cả mọi người đều rời đi, Triệu An Linh cùng hai đệ đệ đỏ hoe mắt ngồi trông trước giường, đều mang dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Triệu Đường âm thầm thở dài: “Được rồi, hôm nay mẫu thân của các con đổ bệnh rồi, các con có hiếu cũng là chuyện nên làm, nhưng cũng không cần canh giữ bên cạnh bà ấy mãi, lại khiến cho cơ thể của bản thân suy nhược, đều về hết đi. Ở đây có hạ nhân thay nhau săn sóc rồi, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu”
Triệu An Linh lau nước mắt: “Con không về, dù sao đêm nay con cũng không ngủ được nữa rồi, không bằng ở bên cạnh mẫu thân”
Nàng ấy muốn như vậy, Triệu Đường cũng không khuyên nữa.
Lúc này ở Đông cung, đèn đuốc cũng sáng trưng.
Thì ra là lúc trước Viên hoàng hậu và Dĩnh phi có tới Đông cung, hai người đã tra hỏi nữ quan kia rồi.
‘Viên hoàng hậu nghiêm giọng nói: “Ngươi nói thái tử phi đẩy ngươi xuống, có chứng cứ gì không?
Nữ quan trả lời: “Nha hoàn thiếp thân của nô tỳ tận mắt chứng kiến, lúc đó thái tử phi thấy nô tỳ đứng trên bậc thang Dĩnh phi nhịn không được hỏi: “Ngươi mang thai bao lâu rồi?”
“Hơn một tháng, gần hai tháng rồi ạ” Nữ quan nói tới đây, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Nô tỳ tự biết thân phận của bản thân rất tỉ tiện, không xứng mang trong mình đứa trẻ của thái tử điện hạ, chỉ là dù sao đứa trẻ cũng tồn tại rồi, nô tỳ cũng muốn sinh ra chăm sóc và nuôi dưỡng nó thật tốt, không ngờ rằng, vẫn không thể giữ nổi đứa bé”
‘Viên hoàng hậu nhăn mặt: “Thái y chữa trị cho ngươi là ai”
“Là Phan đại nhân của thái y viện, trước đây cũng là ông ấy xác nhận hỉ mạch của nô tỳ, hôm nay động thai khí cũng mời ông ấy qua đây xem, ông ấy nói với nô tỳ đứa trẻ đã không còn nữ: ‘Viên hoàng hậu liền cho người đi gọi Phan thái y tới “Phan thái y, hơn một tháng trước ngươi đã biết nữ quan này mang thai, sao không báo lại với thái y viện, mau kể hết ra cho bổn cung và Dĩnh phi nghe”
Phan thái y căng thẳng lau mồ hôi: “Bẩm nương nương, lúc đó vi thần tuân theo mệnh lệnh của thái tử điện hạ, cứ giấu chuyện này trước đã, ý của thái tử điện hạ là đợi qua một thời gian sau mới nói rõ với người và Dĩnh phi, vừa hay có thể xin cho vị cô nương này một danh phận, đến lúc đó công bố chuyện vui này cũng không muộn”
“Đúng là hoang đường! Thái tử nó suy nghĩ không chu toàn, ngươi là thái y cũng không biết nhắc nhở nó sao? Chuyện thế này một khi giữ kín, cư xử hành động ngày thường chắc chắn không chú ý tới nhiều, sao có thể trách thái tử phi không cẩn thận đẩy nàng ta được!”
Nữ quan kia vừa nghe thấy lời này bèn nói với giọng đáng thương: “Lời hoàng hậu nương nương nói rất đúng, chuyện này không liên quan đến thái tử phi, đều tại nô tỳ không cẩn thận mới không bảo vệ được đứa trẻ”
“Ngươi nói không liên quan đến thái tử phi, nhưng thái tử lại đem toàn bộ chuyện này đổ lên đầu thái tử phi rồi. Hiện tại phá đến mức khiến Đông cung bất hoà, thái tử phi muốn hoà ly với nó, chuyện này truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa!”
“Chỉ là thái tử quan tâm quá nên mới hành động tắc trách, nô tỳ nhất định sẽ khuyên thái tử đừng nổi giận với thái tử pI Viên hoàng hậu từng nghe qua Triệu An Linh nói nữ nhân này rất biết giả vờ giả vịt.
Trước mặt thái tử là một dáng vẻ khác, khi một mình ở chung với nàng ấy lại đổi sang một bộ mặt khác.