Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

chương 1238

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Long Diên Hương, dùng thứ đó để làm gì?”

“Lưu thông máu, giúp máu tuần hoàn, nâng cao tinh thần. Trên phương diện làm thuốc, nó có thể giúp tiêu đàm lợi khí, là một thứ phụ ợ rất tốt đối với người bị bệnh trúng gió. Có điều loại hương này rất quý giá, e là chỉ trong cung mới có, trong phủ của ta vốn cũng có một ít,nhưng bởi vì khoảng thời gian trước xảy ra chút chuyện, ta đã cho người xử lý hết tất cả hương liệu. Nếu như có thể, ngươi tốt nhất là vào cung xin thử đi”

Triệu An Linh không còn cách nào khác, chỉ đành đi xin trưởng công chúa Văn Hi.

Trưởng công chúa Văn Hi nghỉ ngờ nhìn nàng: “Con muốn cho mẫu thân dùng Long Diên Hương, đây là ý của ai? Trước đó cũng không có nghe đại phu nói qua.”

Triệu An Linh ấp úng trả lời: “Chỉ là nghe người ta nói trong một bài thuốc dân gian, có lẽ sẽ có tác dụng, con muốn cho mẫu thân dùng thử, nói không chừng sẽ có hiệu quả.”

Bài thuốc dân gian? Bài thuốc dân gian nhà ai lại đi dùng Long Diên Hương chứ. Bổn cung đúng là có thể vào cung xin giúp con một ít, nhưng con tốt nhất là nên đi hỏi kỹ lại đại phu, không thể dùng thuốc lung tung”

Nhưng nếu là Triệu An Linh đã xin, trưởng công chúa Văn Hi vẫn đến tìm Viên hoàng hậu nói chuyện này.

Lúc này Viên hoàng hậu lại tỏ vẻ: “Nếu là có lợi đối với bệnh tình của quận chúa, vậy thì dĩ nhiên là phải cho rồi. Công chúa yên tâm, bổn cung sẽ sai người đưa một ít đến nhà họ Triệu.”

Dĩnh phi sau khi nghe được chuyện này, lại nói với Mộ Dung Bắc Quý: “Nếu bây giờ Triệu An Linh cần Long Diên Hương, con lại muốn tặng vài thứ lấy lòng, không bằng con tự mình đi đưa thứ này đến đó đi. Thái tử phi thấy được cũng cảm thấy là con có lòng, nói không chừng có thể thay đổi thái độ.”

Mộ Dung Bắc Quý vốn không muốn đến nhà họ Triệu, thế nhưng nghĩ tới trong chuyện lần này phần lớn là do lỗi của hắn, nên hẳn đành đồng ý.

Rất nhanh, hẳn mang theo một hộp Long Diên Hương và những loại đồ bổ khác đi tới Triệu phủ.

Triệu An Linh không nghĩ tới Mộ Dung Bắc Quý sẽ tự mình đến đây.

Triệu Đường lại không ở trong phủ, nàng ấy cũng không thể trốn tránh như không thấy.

Nhìn thấy Mộ Dung Bắc Quý, vẻ mặt của Triệu An Linh rất bình tĩnh: “Thái tử điện hạ đến đây không biết có chuyện gì không?”

“Nghe nói nàng nhờ trưởng công chúa Văn Hi xin một ít Long Diên Hương. Thứ này ở Đông cung có, sao lại không tự mình về lấy?”

Triệu An Linh cười khẩy: “Trí nhớ của điện hạ thật là ngày càng không tốt. Từ lúc ta rời cung thì đã không còn là thái tử phi nữa rồi, làm gì mà còn nói trở về chứ. Ta đây là một người ngoài, cũng không thể tùy tiện lấy đồ trong Đông cung của ngươi đi.”

Mộ Dung Bắc Quý bị nàng nói cho nghẹn lời, có chút tức giận nói: “Ta đã sai người đến chuyển lời xin lỗi, cũng đã xử lý nữ quan kia, nàng còn muốn làm sao? Cho dù là tức giận, giận thêm vài ngày thì cũng nên nguôi rồi chứ”

Triệu An Linh mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Có phải tất cả mọi người đều cảm thấy ta chỉ là đang giận dõi, cho dù là ta có giải thích thêm bao nhiêu lần nữa thì ngươi cũng cảm thấy †a sẽ quay về bên ngươi. Mộ Dung Bắc Quý, ở trong lòng ngươi ta rẻ mạt đến thế sao? Bị ngươi tổn thương hết lần này đến lần khác mà vẫn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, suy nghĩ của ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi đi”

“Tùy nàng vậy, dù sao thì bổn vương cũng chỉ là theo lệnh của mẫu phi đi đưa vài thứ cho nàng thôi.”

“Không cần, ta không cần những thứ ngươi đưa đến.”

Mộ Dung Bắc Quý không vui nhìn nàng: “Đây là Long Diên Hương, Triệu An Linh nàng không nên nổi tính ương bướng. Thứ này có lợi với bệnh tình của quận chúa Di Thanh, nếu nàng đã nhờ trưởng công chúa Văn Hi mở miệng xin từ trong cung, tại sao khi bổn vương tự mình đưa đến nàng lại đi từ chối?”

“Chính là bởi vì do ngươi cầm đến, ta mới không cần!”

“Nàng nhất định phải so đo như thế à!”

“Không sai! Nếu như ta nhận, vậy chẳng phải là đã nợ ơn của ngươi một lần à, nhưng mà ta không muốn như thế, đồ thì ngươi mang đi đi.

Không phải chỉ là Long Diên Hương thôi sao, cùng lắm thì ta lấy thêm chút bạc ra chợ thu mua, ta cũng không tin, ngoại trừ trong cung thì không còn nơi nào có.”

Mộ Dung Bắc Quý giận tới chỉ thẳng vào nàng: “Triệu An Linh nàng thật đúng là không thể nói lý”

“Mời thái tử điện hạ về cho. Nếu ngài đã không còn là con rể của nhà họ Triệu, vậy thì cũng không cần thiết đên đây thường xuyên nữa.

Cửa nhà họ Triệu nhỏ, không chứa nối vị thần lớn như ngài.”

Nghe nàng nói thế, Mộ Dung Bắc Quý tức giận phất tay áo rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio