Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng lúc đó, tin tức Vân Quán Ninh bị Trương ma ma dẫn đến Khôn Ninh Cung đã truyền đến ngự thư phòng và Vĩnh Thọ Cung.
Bên trong ngự thư phòng, Mặc Tông Nhiên đang nghị sự cùng Mặc Diệp.
Thấy sắc mặt hắn không đổi, Mặc Tông Nhiên tạm gác lại việc đang dở: “Diệp Nhi, vị Vương phi này của con...Ha ha, trẫm thấy khá là thú vị đó.”
Bút lông trong tay Mặc Diệp hơi ngừng lại một chút, nhưng hắn không trả lời.
“Con nói xem ai cho nó cái gan dám tới thái y viện gây loạn?”
“Nhi tử không rõ”
Lúc này Mặc Diệp mới ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc đáp: “Nàng ta không hề thú vị, chỉ là đồ đầu óc đơn giản từ chi phát triển mà thôi.”
Nếu không sao cứ luôn gây phiền phức cho hắn?
“Lời này của con đúng là gãi đúng chỗ ngứa.”
Mặc Tông Nhiên bật cười sảng khoái.
Bọn họ chỉ biết Vân Quản Ninh tới thái y viện làm ầmĩmà không biết nàng này là đi "ra mặt” cho Đức phi.
“Có điều..”
Mặc Tông Nhiên lại nói: “Rơi vào tay Hoàng hậu, để xem hôm nay nó có thể may mắn thoát khỏi tay bà ấy hay không?”
Trở thành phu thê với Triệu Hoàng hậu hơn hai mươi năm nay, Mặc Tông Nhiên hiểu rõ tính cách của nữ nhân này.
Ngoài mặt bà ta tỏ vẻ khoan dung độ lượng nhưng thực chất lại vô cùng ác độc.
Mấy ngày nay, Triệu Hoàng hậu cứ không ngừng nói với ông rằng Vân Quán Ninh không biết phép tắc, không xứng là nhi tức trong hoàng thất, vân vân.
Hôm nay rơi vào tay Triệu Hoàng hậu, e là Vân Quản Ninh như dê vào miệng cọp.
Con “hổ” này, vốn đã rình rập thèm khát con "dễ non” Vân Quán Ninh từ lâu rồi!
“Không liên quan đến nhi tử!”
Sắc mặt Mặc Diệp không có lấy nửa phần lo lắng: “Là nàng ta tự mình chọc đến Mẫu hậu, thì phải tự mình gánh vác trách nhiệm, nhi tử là nam nhân, không thể lúc nào cũng dung túng cho nàng ta được.”
Câu trả lời này sao mà nghe vô tâm thế chứ?
Mặc Tông Nhiên nhướng mày.
Chính vào lúc này, Tô Bỉnh Thiện khom lưng đi vào nói Hoàng hậu hạ lệnh lấy roi đánh phạt Minh Vương phi.
“Hả?”
Mặc Tông Nhiên càng nhướng mày cao hơn: “Diệp Nhi, còn không mau qua làm chỗ dựa cho thế tử của con?”
Tại Vĩnh Thọ Cung, Lý ma ma đang ngồi dựa vào đại môn ngủ gật.
Tế Vũ báo tin cho bà ta, Lý ma ma lập tức sợ đến mức tỉnh cả ngủ, hoảng hốt lo sợ chạy biến vào trong điện: “Nương nương, nương nương, có chuyện lớn không hay xảy ra rồi!”
“Xảy ra chuyện gì? Bổn cung sắp chết rồi sao?”
Đức phi bị Lý ma ma đánh thức, đầu đau như muốn nứt ra, bà ta cau mày nhìn Lý ma ma.
“Nương nương, Minh Vương phi bị Hoàng hậu nương nương hô gọi tới Khôn Ninh Cung, nói là vì nàng ta gây náo loạn ở thái y viện, bây giờ phải chịu đánh hai mươi roi!”
“Cái gì?”
Đức phi bị dọa cho ngồi dậy: “Vân Quán Ninh này, còn nói bổn cung gây chuyện khắp nơi không cho ta ra khỏi cửa, vậy mà thoắt một cái đã bị Hoàng hậu xiên rồi ư?”
“Đồ gây chuyện này, còn muốn ta phải đi cứu nó?”
Nhớ lại vừa rồi Vân Quán Ninh giáo huẩn mình như giáo huấn “nhi tử”, Đức phi lại có chút thở không thông.
“Còn không mau giúp bổn cung thay y phục?”
Nói cho cùng thì Vân Quán Ninh vẫn là nhị tức chính kinh của bà ta.
Hôm nay cũng là vì bà ta mà tới thái y viện làm ầm lên.
Nếu thật sự Hoàng hậu phạt đánh nàng hai mươi roi thì có khác nào vả vào mặt Đức phi?
Đức phi nổi giận, răng lợi lại càng đau dữ dội hơn.
Lý ma ma luống cuống thay y phục cho Đức phi, vừa mới chỉnh lại cho phẳng phiu gọn gàng thì đột nhiên Đức phi lại nói: “Bỏ đi, ta không muốn đi nữa.”
“Nương nương, Vương phi rơi vào tay Hoàng hậu rồi đó!”
Lý ma ma sợ hãi nhìn bà ta: "Ngộ nhỡ bị đánh chết thật...!nương nương làm sao ăn nói với Vương gia?"
"Hơn nữa, hoàng hậu nương nương bây giờ rõ ràng là đang muốn mượn Vương phi để ra oai Với nương nương người đó!"
Lưu thái y dám kê nhầm đơn thuốc cho Đức Phi, chắc chắn là có người bày mưu.
Vân Quán Ninh đi đòi lại công bằng cho Đức Phi, ngược lại còn bị rơi vào tay của Triệu hoàng hậu...!
Nếu như Đức Phi không cứu.
.