“Coi bộ dạo này Vân Đinh Lan rất nhàn rỗi, cũng rất ngứa người.”
Vân Quán Ninh chế nhạo.
Người Viên Bảo vừa nói chính là Vân Đinh Lan.
Hôm nay, Vân Đinh Lan đã đến Cố gia.
Nàng ta không đề cập gì đến Viên Bảo, chỉ nói phụ thân Vân Chấn Tung kêu nàng ta gửi đến một lá thư. Chỉ biết là thư gửi cho Cố Bá Trọng, chứ không biết trong thư viết gì.
Cố Bá Trọng vốn không muốn gặp nàng ta.
Yêu cầu nàng ta đưa thư cho gia đình gác cổng, và cút ngay lập tức.
Ai ngờ, Vân Đinh Lan nhất quyết không đi, cuối cùng mặt dày bước vào sảnh chính.
Cố Bá Trọng biết tin đã vội vàng đến, Vân Đinh Lan bền viện cớ đau bụng, muốn mượn dùng nhà xí của Cố gia.
Nàng ta bảy quẹo tám rẻ, tiến vào thư phòng Cố gia, và thấy Viên Bảo đang luyện chữ.
Cho nên, mục đích thực sự của nàng ta khi đến Cố gia hôm nay không phải là để gửi thư cho Cố Bá Trọng mà là tìm Viên Bảo.
Trí nhớ của Viên Bảo rất tốt, vẫn nhớ rằng nàng ta là muội muội của mẫu thân, phải gọi là nhị di mẫu. Ngoại trừ tiểu di mẫu, nó không có hảo cảm với bất cứ ai.
KU
Đặc biệt là nhị di mẫu này, rõ ràng mẫu thân không thích nàng ta.
Viên Bảo cũng không thích nàng ta!
Vân Đinh Lan cố ý thêm mắm dặm muối, đổ dầu vào lửa trước mặt Viên Bảo, là nhằm châm ngòi chia rẽ ly gián.
Viên Bảo có thông minh đến đâu, thì cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.
Nếu là một kế sách khác, có lẽ nó có thể nhìn thấu ý đồ xấu của Vân Đinh Lan… Nhưng Vân Đinh Lan đã đánh thẳng vào tim nó, chọc thủng bộ phận dễ bị tổn thương nhất của nó.
Sao mẫu thân Vân Quán Ninh có thể không coi Viên Bảo là tất cả?
Vị Vân Đinh Lan xúi giục, Viên Bảo nhận định rằng Vân Quán Ninh không cần nó, vì cho rằng nó là một thằng nhóc vướng víu.
Vậy nên mới gục ngã, khóc lớn.
“Con trai, yên tâm, mẫu thân sẽ không để yên chuyện này đâu! Con phải luôn nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra, mẫu thân có thể từ bỏ bất cứ ai, thậm chí là từ bỏ tất cả, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ con.”
Vân Quán Ninh ôm mặt nó và nghiêm túc nói.
“Con hiểu rồi, mẫu thân.”
Viên Bảo gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ.
“Mẫu thân, chẳng phải mẫu thân có việc gì sao? Vậy mẫu thân mau đi làm đi, con chờ mẫu thân về!”
Nó ngoan ngoãn nói.
Thấy con trai mình hiểu chuyện như vậy, Vân Quán Ninh cảm thấy nhẹ lòng và yêu thương nó nhiều hơn.
Vân Đinh Lan…
Nàng quay người, đôi mày lộ rõ vẻ u ám.
Khi Vân Quán Ninh vào cung, Triệu Hoàng hậu vẫn đang sai người kiểm lại số bạc. Sau khi xác minh đúng là một trăm vạn lượng bạc, Triệu Hoàng hậu đặt tách trà trên tay xuống.
“Bổn cung sẽ bỏ qua chuyện hôm nay cho ngươi. Nhớ không được có lần
sau!”
Bà ta giáo huấn Vân Quán Ninh vài câu rồi mới cho nàng đi.
Bà ta cứ thấy nha đầu thối này là lại đau đầu!
Nhưng có một trăm vạn lượng bạc này, Triệu Hoàng hậu cũng cảm thấy thoải mái hơn phần nào.
Xây mới Tích Nguyệt cùng với số tiền một trăm vạn lượng này là dư sức!
Phần còn lại đương nhiên sẽ chui vào túi bà ta.
Triệu Hoàng hậu tính toán rất hay, nhưng bà ta không thể ngờ Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đã đến Ngự Thư Phòng diện thánh.
Vừa bước vào Ngự Thư Phòng, Vân Quán Ninh đã quỳ xuống trước mặt Mặc Tông Nhiên, khóc lóc cáo trạng: “Phụ hoàng! Phụ hoàng phải làm chủ cho con dâu!”
Bây giờ, không chỉ Triệu Hoàng hậu thấy nàng là đau đầu mà đến cả Mặc Tông Nhiên cũng phải đau đầu khi thấy nàng!
Vân Quán Ninh nằm vạ ở Ngự Thư Phòng không chịu đi.
Không cho vào, hoặc là khóc lóc om sòm, hoặc là giả ngây thơ.
Để nàng vào, nàng lại chọc tức ông!
Mặc Tông Nhiên rất hối hận vì trước đây đã cho nàng quyền tự do ra vào Ngự Thư phòng… Bây giờ muốn thu lại, e là cũng đã muộn.
Có thể thu lại hay không cũng là cả một vấn đề nan giải.
Ông nhíu mày, hít sâu vài hơi rồi nhìn Vân Quán Ninh đang quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.
“Ngươi bớt đi! Trẫm không nhai nổi bộ dạng này của ngươi đâu.”