“Ta, ta…”
Bà ta cầm chặt chiếc khăn lụa trong tay, hoảng sợ liếc nhìn xung quanh, không dám nhìn Vân Quán Ninh: “Ta quên rồi, quên mất vừa nãy đã đánh cược với ngươi cái gì rồi!"
“Thật sao?”
Thấy bà ta nuốt lời như vậy, Vân Quán Ninh không hề ngạc nhiên chút nào.
Từ trước đến nay người đàn bà này không phải là người dám nói dám làm!
Chưa kể không chỉ phải quỳ xuống cúi lạy, mà còn phải học cách chó bò?
Vân Quản Ninh chế nhạo quay lại nhìn Vân Chấn Tung: "Phụ thân, vừa nãy con đã đánh cược gì với Trần di nương, thiết nghĩ chắc là phụ thân cũng đã nghe thấy rồi chứ?”
Vân Chấn Tung không ngờ rằng Vân Quản Ninh sẽ quay lại và hỏi ông ta.
“Ta…”
Ông ta ngập ngừng không biết trả lời thế nào, nhưng ông ta không khỏi do dự trước ánh mắt u ám của Mặc Diệp, chỉ có thể đặt tâm trí hướng về một phía.
“Ta xác thực là đã nghe thấy rồi.
”
Vân Chấn Tung cúi đầu, khẽ thở dài.
Trần Thị không dám tin mà nhìn ông ta: “Lão gia…”
“Phu nhân, dám làm dám nhận.
”
Mấy chữ này, như bị bóp ra khỏi răng của Vân Chấn Tung!
Nếu chỉ có Vân Quản Ninh ở đó, làm sao ông ta có thể không bảo vệ Trần Thị được, nhưng mà bây giờ Mặc Diệp cũng ở đó, trước kia vị Minh Vương này mặc kệ chính sự, giờ đây lại lặng lẽ chiếm lấy Thần Cơ doanh, lấy được sự trọng dụng của Hoàng thượng.
Chức vị Thái tử này, cuối cùng sẽ rơi vào tay của vị Vương gia nào.
Bây giờ, thật khó để nói.
Vì vậy, Vân Chấn Tung chỉ có thể thành thật thừa nhận.
Vân Quản Ninh nở nụ cười hài lòng: “Trần di nương, lời phụ thân nói di nương đã nghe thấy chưa?”
Hai hàm răng của Trần Thị nghiến chặt, ánh mắt bà ta tràn đầy sự không can tâm… Nhưng Vân Chấn Tung đã đẩy bà ta ra, Mặc Hồi Phong cũng không có ý định nói câu nào giúp bà ta.
Trong lúc tuyệt vọng, Trần Thị đã phải nắm chặt tay, quỳ một chân trước Vân Quản Ninh.
Nỗi nhục, đây là một nỗi nhục cực lớn!
“Trần di nương, di nương định cúi đầu lạy trước, hay bò như chó trước?”
Vân Quán Ninh quyết không cho bà ta chút mặt mũi nào.
Mấy năm nay, Trần Thị đã đối xử với nàng như thế nào?
Bây giờ nàng muốn lấy lại tất cả từng chút một!
Trần Thị không nói gì, toàn thân bà ta đang run lên vì tức giận, bà ta kìm nén sự xấu hổ và tức giận trong lòng, nặng nề cúi lạy Vân Quán Ninh!
Vân Chấn Tung còn bận hoà giải.
"Minh Vương phi, đều là người một nhà, hà cớ gì phải cứng nhắc như vây?”
Ông ta cười khan nói: "Quỳ cũng quỳ rồi, dập đầu cũng dập đầu cúi lạy rồi, chuyện bò như chó…”
"Cái gì? Phụ thân muốn làm thay cho Trần di nương sao?”
Vân Quán Ninh quét qua bằng một ánh mắt sắc lạnh như đao.
Những lời này, thật sự là đại nghịch bất đạo!
Nhưng mà, bây giờ nàng đã là Minh Vương phi, Vân gia càng phải coi trọng nàng… Mặc Diệp ủng hộ nàng, Vân Chấn Tung cũng không dám nói lời nào!
Cái mặt già của ông ta cũng đỏ lên.
Cuối cùng, đành phải ngậm miệng lại trong tức giận.
Ông ta đường đường là một lão từ, nếu quỳ xuống trước mặt Vân Quán Ninh bò như chó, cái mặt già này còn cần nữa hay không?
Trần Thị là một người vợ của gia đình, từng việc trong tối nay đều là do bà ta tự tìm đến, bà ta phải tự mình gánh vác!
Thấy Vân Chấn Tung im lặng, Trần Thị biết rằng Vân Quán Ninh thực sự đã đến rồi.
Trong lòng bà ta, hung ác mắng trăm ngàn lần con tiện nhân này, hít sâu một hơi rồi bò lăn lộn trên mặt đất, nhưng tiếng “sủa” dù thế nào cũng không thể phát ra được.
Nhìn thấy vậy, Vân Quán Ninh cũng không làm khó bà ta nữa.
Dù sao thì, sau này cơ hội vẫn còn nhiều.
Đêm nay, cũng không đáng để xé nát toàn bộ da mặt của Trần Thị.
Vì vậy, nàng mỉm cười: “Trần di nương, sau này nếu còn muốn đánh cược với bổn Vương phi này thì nhớ suy nghĩ kỹ trước rồi mới đặt cược nhé! Nếu không, ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.
”
Đây mà còn gọi là dễ nói chuyện?
Trần Thị tức giận đến mức nhìn chằm chằm vào Kim Tinh.
Sau khi người nữ tỳ đỡ bà ta dậy, cơ thể Trần Thị như lung lay sắp đổ, bà ta không quan tâm đến việc chào Mặc Hồi Phong và Mặc Diệp, cũng không đợi Vân Đinh Lan tỉnh lại nữa, mặt mày trắng bệch để tỳ nữ dìu vào trong.
Nhìn thấy bà ta bỏ chạy như vậy, tâm trạng của Vân Quan Ninh thực sự quá tốt.
“Nhị muội muộn nhất sẽ tỉnh lại vào lúc rạng sáng.
”
Nàng liếc nhìn Vân Đinh Lan và nói với Mặc Hồi Phong: "Hy vọng Doanh Vương cũng có thể thực hiện đúng những gì mình nói.
”
Nàng lo lắng cho Viên Bảo, nên không thể ở đây chờ Vân Đinh Lan tỉnh lại được.
Vì vậy, đã bước về trước với Mặc Diệp.
Vừa ra khỏi cổng Phủ Ưng Quốc công, bàn tay to lớn của Mộ Diệp đã véo ngay gáy nàng: “Vân Quán Ninh, bây giờ ngươi giỏi rồi, đủ lông đủ cánh rồi? Sao lại dám tự hành động sau lưng bổn vương như vậy?”
Hắn kéo mạnh một cái, khiến cho Vân Quán Ninh bị kéo về phía hắn.
Hắn ghé sát vào tai nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước kia trái lại bổn vương đã đánh giá thấp ngươi!”
Vân Quán Ninh biết mình đã sai.
Hắn cũng không ra tay nặng, thản nhiên cười cười: “Vương gia, ta rất dễ bị bắt nạt hay sao? Tại sao các người đều thích bóp cổ ta?”
Nghĩ đến lúc nãy khi hắn vừa xuất hiện, Mặc Hồi Phong cũng nhéo cổ nàng.
Không hiểu lý do gì, trong lòng có chút không vui.
Mặc Diệp hừ lạnh buông ra: "Nếu đêm nay không có bổn vương tới kịp, thì e rằng cái mạng nhỏ này của ngươi cũng sẽ mất trong Phủ Ưng Quốc công!”
"Vâng, tiểu nữ xin đa tạ Vương gia đã có ơn cứu mạng.
”
Vân Quán Ninh không hề thành tâm mà cảm ơn đại một câu.
Nhìn thấy bộ dáng không thành khẩn của nàng, mặt của Mặc Diệp không chút biểu cảm nói: “Ngươi còn dám nói.
”
Ấy vậy mà nàng còn dám tìm Mặc Hồi Phong đòi một ngàn lượng vàng phí chữa trị!
“Có gì mà không dám? Bây giờ Vân Đinh Lan là người hắn trân trọng nhất, không nói tới một ngàn lượng vàng, ngay cả hai ngàn lượng, hắn cũng phải tình nguyện bỏ ra.
”
Nói như vậy, đột nhiên trong lòng Vân Quán Ninh cảm thấy có chút thiệt thòi.
Dường như nàng lấy hơi ít rồi?
“Ngươi không sợ rằng hắn ta sẽ thẹn quá hóa giận mà giết ngươi sao?”
Mặc Diệp liếc nàng một cái.
Sự can đảm của nữ nhân này, quả thực nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Có gì mà phải sợ! Không phải ở sau còn có Vương gia sao? Ta chắc chắn, hắn nể mặt của Vương gia, tuyệt đối sẽ không dám giết ta, nhiều nhất dọa ta vài câu thôi.
”
Vân Quán Ninh cười, nịnh nọt.
Thật tiếc là lời tâng bốc này đã dùng không đúng chỗ, đụng phải vành móng ngựa.
"Ngươi vẫn còn nói được à!”
Vẻ mặt của Mặc Diệp không vui, khiển trách nàng: “Đã biết tính tình của Tam ca từ trước, mà còn dám cố ý khiêu khích, ta nghĩ cho người trăm cái mạng cũng không đủ!”
“Đây thế mà lại là sự thật.
”
Đêm nay, quả thực nàng có chút liều lĩnh
Nếu Mặc Hồi Phong thực sự muốn giết nàng, có thể tìm ra không dưới mười lý do…
“Đúng, đúng, đúng, lần này ta thực sự đã sai rồi.
May mà có Vương gia dũng cảm bất khả chiến bại kịp thời lao ra cứu mạng, tiểu nữ cảm kích vô cùng.
”
Nàng ngoan ngoãn thú nhận lỗi lầm của mình.
“Đại trượng phu” có thể uốn cong cũng có thể duỗi thẳng!
Bây giờ, Mặc Diệp quả thực được coi như là hậu thuẫn duy nhất của nàng, nàng nhất định phải giữ chặt hậu thuẫn này.
Một lời khen của nàng, cũng có thể khiến Mặc Diệp cảm thấy rất vui.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn như cũ, bộ dạng như “ai nợ hắn mấy ngàn vạn chưa trả”, mặt xấu phụng phịu, hừ lạnh một tiếng: “Nếu như vậy, ngươi định làm thế nào để báo đáp bổn vương đây?”
Báo đáp?
Vân Quán Ninh cau mày, bắt gặp ánh mắt đầy toan tính của hắn, trong lòng nàng dâng lên một linh cảm xấu.
"Ngươi muốn gì?
Nàng vô thức siết chặt ống quần, nhìn hắn đầy cảnh giác.
.