Mấy người đại phu cũng nói nàng ta có thai được hơn một tháng rồi cơ mà.
Ngay cả Phàn thái y cũng bắt được hỉ mạch của nàng ta…
Tháng trước, rõ ràng nàng ta không có nguyệt thuỷ.
Tại sao trễ tận hơn một tháng, bây giờ lại có?
Lúc trước nàng ta nên khan, thèm ngủ, thích ăn đồ chua, mấy triệu chứng đó rất là rõ rệt, có chỗ nào không phải là nói cho tất cả mọi người biết rằng nàng ta thật sự mang thai rồi đâu! Vả lại còn có khả năng mang thai hoàng trưởng tôn.
Không phải có câu thèm chua là nam thèm cay là nữ sao?
Rốt cuộc có chỗ nào là không hợp lý?
Nửa tiếng trước còn là Tần Tự Tuyết rơi vào vòng nghi ngờ, rốt cuộc nàng ta đã sai ở bước nào?
Không ngờ cục diện lại xoay chuyển nhanh tới như vậy.
Giờ đến lượt Vân Đinh Lan nghi ngờ rốt cuộc chuyện này không đúng ở đâu…
Nhìn thấy hai bà tử cao lớn thô kệch đi vào định kéo nàng ta đi. Lúc này Vân Đinh Lan mới như sực tỉnh từ trong cơn mơ, nàng ta bổ nhào về đằng trước ôm chặt lấy chân Mặc Hồi Phong.
Nàng ta gào lên: “Vương gia, ta vô tội mà!”
Nàng ta không kiềm chế được mà khóc.
Nào ai ngờ, bình thường Mặc Hồi Phong đối xử với Vân Đinh Lan ấm áp quyến luyến, mà giờ lại giống như đổi thành một con người khác.
Hắn ta dùng chân đá văng Vân Đinh Lan ra: “Vân Đinh Lan, người khiến ta cảm thấy thật ghê tởm!”
Giờ phút này, sự đau đớn ở phần bụng dưới cũng không thể so được với nỗi đau đớn trong lòng nàng ta.
Vân Đinh Lan ôm chặt bụng, một đạp vừa nãy đã khiến nàng ta máu chảy thành sông rồi…
Nàng ta nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng thống khổ nhìn Mặc Hồi Phong, có thế nào cũng không thể tin nam nhân trước mặt mình sao có thể thay đổi nhanh tới vậy.
Những tình cảm yêu thương che chở cho nàng mà Mặc Hồi Phong dành cho nàng ta hồi trước, bây giờ đều thành khói thoảng mây bay. Dường như dáng vẻ hung ác hiểm độc trước mắt nàng ta hiện giờ mới chính là bản chất thật của hắn ta.
Mấy năm gần đây, Mặc Hồi Phong chưa từng nổi giận với Vân Đinh Lan.
Vân Đinh Lan lại khờ dại nghĩ trong mắt hắn ta, rằng mình thật khác biệt, không giống những người khác.
Rằng nàng ta chính là thiên nữ trời ban cho hắn ta!
Nhưng màn ngụy trang trước mặt đây đã bị xé ra, nhìn thấy bộ mặt thật của Mặc Hồi Phong, trong lòng Vân Đinh Lan đau đớn như bị lưỡi dao cứa vào!
Tần Tự Tuyết không nói gì, chỉ khẽ nhếch khóe môi!
Thấy hai bà tử vẫn còn đứng ở một bên, nàng ta lập tức lạnh giọng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau kéo nàng ta ra ngoài?”
“Dám lừa dối cả Vương gia! quả thực tội này không thể tha! Trước tiên cứ nhốt nàng ta lại, đợi mẫu thân tỉnh lại rồi quyết định, xem xem nên xử lý nàng ta như thế nào!”
Tân Tự Tuyết tin chắc Triệu hoàng hậu tuyệt đối sẽ không để yên cho Vân Đinh Lan!
Dù sao thì lần này Triệu hoàng hậu cũng là bị nàng ta “vả bôm bốp vào mặt” trong lục cung rồi!
Cho dù Vân Đinh Lan không chết thì e là cũng sống dở chết dở.
Sau này hẳn là cũng không mơ bước chân vào lại Vương phủ được nữa!
Càng nghĩ Tân Tự Tuyết càng cảm thấy sướng, càng kích động, không kiềm chế được muốn cười thành tiếng.
Nàng ta vội quay người lại để Mặc Hồi Phong không nhìn thấy.
Lúc này Vân Đinh Lan hận không thể tranh cãi một trận kịch liệt với Tần Tự Tuyết, nàng ta bị hai bà tử bắt lấy cánh tay lôi ra ngoài, bèn ra sức giãy dụa hét lên: “Vương gia, thiếp bị người khác hãm hại”
“Vương gia, chuyện này không phải thế, không phải thế!”
Cũng không biết nàng ta là sảy thai chảy máu hay tới tháng nữa.
Hay là vốn dĩ từ trước nàng ta đã không mang thai, lại bị đại phu và Phân thái y chém gió là có thai…
Tóm lại cho dù chuyện là như thế nào thì đều bất lợi cho nàng ta, rất có khả năng nàng ta bị người khác hãm hại!
Vân Đinh Lan đã bị lôi đến cửa.
Thấy Mặc Hồi Phong không chút động lòng, còn chẳng ngoảnh lại nhìn mình lấy một lần, nàng ta vội vàng hét lên: “Vương gia, thiếp biết, thiếp biết ai đã hại mình rồi!”
Có người muốn hại nàng ta?
Đáy mắt Mặc Hồi Phong khẽ động, lúc này hắn ta mới giơ tay lên ra hiệu hai bà tử kia dừng lại.
Hắn ta nhìn chằm chằm Vân Đinh Lan, ánh mắt toát lên vẻ u ám đáng sợ: “Bổn vương chỉ cho ngươi một cơ hội, nói!”