Nàng thế nhưng còn dẫn theo người?
Ánh mắt Mặc Phi Phi ngờ vực quét nàng một cái.
Bởi vì có Mặc Diệp ở đây, nàng ta cũng không thể tiếp tục xông vào lăng nhục Vân Quán Ninh được nữa, chỉ có thể nhíu mày nhìn ra phía ngoài cửa.
Chẳng mấy chốc, Như Ngọc đã dẫn Du Nhị bị trói vào.
Nếu chỉ có một mình Vân Quán Ninh muốn dẫn một người sống sờ sờ to lớn như Du Nhị…
Kỳ thực việc dẫn một kẻ bị trói gô cổ vào cung quả thực có chút khó làm.
Nhưng may mà có Mặc Diệp âm thầm đưa người vào vị ương cung.
Sau khi nhìn rõ tướng mạo của Du Nhị, sắc mặt Mặc Phi Phi lập tức trắng nhợt!
Nàng ta rõ ràng là nhớ lại cái đêm đáng sợ bốn năm trước.
Dáng vẻ dữ tợn của Du Nhị đã hằn in trong tâm trí nàng ta suốt bốn năm qua, Mặc Phi Phi vô thức rùng mình.
Tiếp đó, nàng ta hoảng loạn đứng dậy, núp sau lưng Mặc Diệp.
Nhìn bộ dạng đó, thực sự là bị dọa đến hoảng sợ.
Khó trách lại oán hận Vân Quán Ninh như thế!
Mấy ngày nay nàng ta đều quá đáng với nàng, trong nháy mắt Vân Quán Ninh không so đo với nàng ta nữa mà ngược lại là có chút đau lòng nhìn nàng ta.
“Vân Quán Ninh ngươi muốn làm cái gì? Ngươi dẫn người này vào cung muốn làm cái gì? Chẳng lẽ, bốn năm trước chưa thể hại được bổn công chúa cho nên hôm nay ngươi lại muốn mưu hại ta nữa sao?”
Mặc Phi Phi tránh sau lưng Mặc Diệp lạnh run.
Nàng xông ra ngoài cửa hô lên: “Người đâu! Mau tới đây!”
“Các ngươi đều chết hết rồi chắc? Còn không mau ném tên tạp chủng này ra, loạn côn đánh chết?!”
Du Nhị cũng bị dọa không nhẹ.
Hắn ta bị Vân Quán Ninh nhốt ở sài phòng mấy ngày, mấy ngày này cũng không trông thấy mặt trời .
Hôm nay, vừa thấy ánh mặt trời đã bị Như Ngọc đánh cho một chưởng hôn mê.
Vừa tỉnh lại, người đã xuất hiện ở vị ương cung, cửu công chúa thét chói tai muốn loạn côn đánh chết hắn ta… Du Nhị bị dọa đến suýt nữa đái ra quần, cuống quýt xin tha.
“Phi Phi, đừng sợ, có bổn vương ở đây.”
Mặc Diệp vội vàng trấn an Mặc Phi Phi: “Chuyện của bốn năm trước còn có ẩn tình khác.”
“Nếu muội đã nhận ra hắn vậy thì nghe hắn ta thành thật khai báo chuyện bốn năm trước đi.”
Có hắn ở đây Mặc Phi Phi miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Chỉ là, nàng ta còn đang run rẩy.
Vân Quán Ninh bước lên phía trước, vừa muốn đưa tay ra vỗ vỗ vai nàng ta, nào biết Mặc Phi Phi như bị điện giật, vô thức rút tay về, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi muốn làm gì?!”
Sợ là, chuyện bốn năm trước thực sự đã gây tổn thương quá lớn cho tâm hồn nàng ta.
Vân Quán Ninh vừa áy náy lại đau lòng.
“Cửu công chúa, tính toán ngu xuẩn bốn năm trước quả thực là ta không tốt! Ta xin lỗi ngươi.”
Sắc mặt nàng áy náy, chân thành nói: “Ngươi đánh ta cũng được, mắng ta cũng chẳng sao! Nhưng ta không muốn ngươi hiểu lầm ta nữa, cho nên ngươi nghe xong lời hắn ta nói đã.”
Nói xong, nàng xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Du Nhị, “Nói với cửu công chúa tất cả những gì ngươi đã nói với ta.”
“Nếu giấu diếm bất kỳ chuyện gì, bổn Vương phi băm ngươi thành thịt vụn!”
Ánh mắt sắc bén đó khiến cho Du Nhị không nhịn được nhớ tới, dáng vẻ đáng sợ cầm chủy thủ của nàng ngày đó ở Thanh Ảnh Viện.
Du Nhị cuộn mình lại run run sợ sợ khai báo chân tướng sự việc.
“Cửu công chúa, chuyện này không quan hệ gì đến Minh Vương phi!”
Hắn ta ngẩng đầu lên, sắc mặt e ngại nói: “Lúc trước Minh Vương phi luôn dặn dò kêu vài huynh đệ bọn ta hù dọa cửu công chúa một chút, không được gây tổn hại đến người.”
“Là, là doanh Vương phi uy hiếp mấy người bọn ta, nhất định phải lấy đi sự trong sạch của người.”
“Còn nói, chuyện này nàng ta sẽ thay chúng ta giải quyết, đến lúc đó nhất định sẽ bình an vô sự.”
Nói xong, hắn ta gục xuống khóc lớn: “Cửu công chúa, bỏ qua cho tiểu nhân, tiểu nhân cũng là nhất thời bị ma xui quỷ khiến…”
Chân tướng chuyện này Mặc Phi Phi có thế nào cũng không ngờ đến.
Chủ mưu sau màn lại là Tần Tự Tuyết?
Chuyện này sao có thể?
Tam tẩu lớn lên tướng mạo xinh đẹp, gia thế trong sạch, ôn nhu thiện lương, đối xử với nàng ta càng cực kỳ tốt.
Những năm gần đây, trong lòng Mặc Phi Phi người được lựa chọn trở thành “tẩu tử” phù hợp nhất chính là Tần Tự Tuyết.
Cho nên sau đó, dù là Tần Tự Tuyết gả cho Mặc Hồi Phong, dù là Mặc Phi Phi không chịu gặp bất kỳ ai.
Chỉ cần Tần Tự Tuyết đến, nàng ta đều sẽ tự mình chiêu đãi.
Nàng và đức phi, đều coi Tần Tự Tuyết là thê tử của Mặc Diệp…
Chuyện hôm nay của Du Nhị đối với Mặc Phi Phi mà nói, quả thực như là sét giữa trời quang!
Tần Tự Tuyết là một người tốt như vậy, sao có thể làm ra chuyện như vậy?!
Mặc Phi Phi không dám tin.
Nàng ta liều mạng lắc đầu: “Không đâu, không đâu! Chuyện này sao có thể?! Tam tẩu đối với ta tốt như vậy, nàng vẫn luôn là người mà ta tín nhiệm nhất, sao có thể có hại ta được?!”
“Nhất định là ngươi!”
Nàng ta xoay người lại, đưa tay tức giận chỉ vào Vân Quán Ninh: “Là ngươi! Ngươi muốn hại ta, còn muốn hại tam tẩu!”
“Là ngươi làm chuyện ác, còn muốn vu oan hãm hại cho tam tẩu! Là ngươi xúi giục tên tạp chủng này nói như vậy, nhất định là ngươi!”
Móng tay nhọn của nàng ta sắp cào vào mặt Vân Quán Ninh.
Mặc Diệp kịp thời bắt được tay nàng ta, che Vân Quán Ninh ra sau người: “Phi Phi, muội tỉnh táo một chút!”
“Muội sao có thể tỉnh táo được?! Ca ca, chẳng lẽ huynh muốn che chở nàng sao?! Huynh đừng quên, nữ nhân này lúc trước hại huynh từ hôn với Tần Tự Tuyết, hãm hại tam tẩu, tính toán huynh, còn mưu hại muội!”
Mặc Phi Phi như bị tâm thần rít gào: “Nàng ta là lòng dạ rắn rết, là kẻ ác độc!”
“Tại sao huynh lại muốn che chở cho nàng ta?!”
Đối mặt với chất vấn của nàng ta, Mặc Diệp chau mày: “Bổn vương là đứng ở góc độ sự thật.”
Nếu không phải là ngày đó, hắn nghe được Vân Quán Ninh bức cung thì hôm nay cũng thực sự sẽ giống như Mặc Phi Phi, cho rằng là Vân Quán Ninh xúi giục Du Nhị nói như vậy, vu oan hãm hại cho Tần Tự Tuyết.
Nhưng mà cảnh tượng ngày đó khiến cho hắn tin tưởng Vân Quán Ninh vô tội.
Không ngờ tới Mặc Diệp sẽ tin tưởng nàng, vẻ mặt Vân Quán Ninh ngốc trệ trong giây lát.
Sau khi lấy lại tinh thần, nàng vội vàng giải thích: “Cửu công chúa, lời ta nói đều là sự thật! Nếu như ngươi không tin, ngươi có thể lập tức đi mời doanh Vương phi tiến cung đối chất cùng ta!”
“Ngươi chính là ngắm chuẩn lúc tam tẩu bị tam ca cấm túc, cho nên mới nói như vậy!”
Mặc Phi Phi vẫn là không muốn tín nàng: “Vân Quán Ninh ngươi được lắm! Bây giờ ngươi ngược lại càng lợi hại!”
“Bổn công chúa không biết ngươi làm thế nào khiến cho thất ca ca tin chuyện ma quỷ của ngươi.
Nhưng mà bây giờ bổn công chúa không tin đến nửa chữ của ngươi!”
Giọng Du Nhị run run nói: “Cửu công chúa, lời này là nói thật.”
“Ban đầu là doanh Vương phi kêu bọn ta một dao giết chết sai sử Minh Vương phi! Vài vị huynh đệ của tiểu nhân đều bị nàng ta giết người diệt khẩu rồi! Sợ bọn ta sẽ vạch trần chuyện này.”
“Tiểu nhân may mắn trốn thoát, trốn đông trốn tây nhiều năm.
Cửu công chúa nếu còn không tin, tiểu nhân còn có thể tìm người làm chứng!”
Lúc trước gài bẫy hãm hại Mặc Phi Phi ở bữa tiệc trong cung, còn có một tiểu cung nữ tận mắt nhìn thấy tất cả.
Răng Du Nhị run cầm cập, run rẩy nói ra tướng mạo tiểu cung nữ: “Tên thì tiểu nhân không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng hình như trong tên có một chữ bích, hầu hạ ở điện Thái Hòa!”
Điện Thái hòa, chính là nơi cử hành cung yến.
Có hai manh mối này tìm được tiểu cung nữ kia rất dễ dàng.
Chỉ là ai cũng không ngờ đến, sau khi tìm được tiểu cung nữ xong, lại có một vấn đề khó giải quyết khác!.