Mặc Vĩ hừ nhẹ: “Nàng ta cứ lượn tới lượn lui trước mặt bản vương, cho dù bản vương có giả vờ ngủ, cũng lại bị nàng ta lượn lờ đánh thức.”
Chưa nói tới chuyện Vân Quán Ninh còn dùng cái ống tiêm kì quái gì đó, tiêm mấy dòng chất lỏng lạnh lẽo vào cơ thể hắn ta nữa. Dù Mặc Vĩ không biết món đồ đó là gì, nhưng mà lại đau đớn đến lạ.
Mấy năm gần đây, hắn ta đã uống biết bao nhiêu là thuốc.
Thái y và đại phu đã thay nhau thì châm hắn ta bao nhiêu lần.
Cũng không có đau đớn như thế.
Có thể chứng tỏ, nữ nhân đó rõ ràng là cố tình làm hắn ta đau chết mà
Trần Bá cũng biết, nam nhân Mặc gia ai cũng đều kiêu ngạo.
Vương gia nhà ông ta lúc kiêu ngạo, sẽ vô cùng thẳng thắn.
“Vương gia, ngài nhìn thử xem, hoàng thượng còn cố ý hạ lệnh bảo Minh Vương phi chữa trị cho ngài đó!”
Ông ta tận tình khuyên nhủ: “Điều đó chứng tỏ trong lòng của hoàng thượng rất thương ngài. Cho dù Minh Vương phi có không thuận với ngài đi nữa, cũng nhất định sẽ không hại ngài đâu.”
“Há.”
Mặc Vĩ cười lạnh.
“Nữ nhân đó có tính toán gì, bản vương không phải là không đoán được.”
Lần trước lúc Vân Quán Ninh tới Chu Vương phủ, nàng cũng đã nói rõ ràng rồi.
Nàng với Lão Thất, rõ ràng chính là muốn lôi kéo hắn ta về cùng phe với họ.
“Bản vương không tranh đua với đời, cho dù có là con ma bệnh thì cũng vẫn tự do tự tại.”
Cho dù có là một con ma bệnh, hắn ta vẫn sẽ là một con ma bệnh tiêu diêu tự tại.
“Bọn họ muốn chữa trị khỏi bệnh cho bản vương để bản vương về phe của họ. Rõ ràng là nhắm vào thế lực của Trần gia ở sau lưng bản vương, muốn khiến ngoại tổ phụ và cữu cữu làm việc cho bọn họ.”
Tuy hắn ta quanh năm bị bệnh.
Nhưng cũng không có nghĩa là hắn ta tai điếc mắt mù.
Nhất cử nhất động ở ngoài kia, bất cứ lúc nào hắn ta cũng đều quan tâm tới.
“Phía sau Đại ca và Tam ca có hoàng hậu, Nhị ca thì có Chụ gia. Lão Thất dù có Đức mẫu phi che chở, nhưng mà thân thế của Đức mẫu phi xa xôi, lại không phải là vương công quý tộc gì.”
Mặc Vĩ yếu ớt ho khan hai tiếng.
“Hơn nữa, tuy Vân Quán Ninh là nữ nhi của phủ Ứng Quốc Công, nhưng có ai mà không biết chuyện của Vân Đinh Lan và Tam ca chứ?”
Bây giờ, chuyện của Vân Đinh Lan và Mặc Hồi Phong đã rầm rộ khắp cả kinh thành rồi.
Ngay cả Triệu hoàng hậu sau lần mất mặt này cũng đã trốn ở Khốn Ninh cung, đóng cửa không ra ngoài.
Chỉ sợ vừa ra khỏi cửa, sẽ bị người khác chê cười chuyện hoàng trưởng tôn.
Đức Phi thì vui như được mùa.
Chuyển từ trạng thái đóng cửa không ra ngoài, đến nay lại đi tản bộ khắp cả sáu cung, gặp ai cũng đều nói về câu chuyện cười “hoàng trưởng tốn” đó. Triệu hoàng hậu lại không có mặt mũi gặp người khác, hận không thể cắt đứt lưỡi của Đức Phi được.
“Sau lưng Lão Thất không có ai cả, vì thế đành tìm tới bản vương.”
Mặc Vĩ ho khan hai tiếng lại ngưng, ôm ngực nhắm chặt mắt.
Hồi lâu sau mới mở mắt ra, sắc mặt có chút rạng rỡ nói: “Vị trí thái tử này, kiểu gì cũng sẽ không thuộc về tay của Lão Thất đâu.”
“Cho dù bản vương có gia nhập hội, lại hà cớ gì phải gia nhập cùng phe với nó chứ?”
“Đại ca là kiểu ấm áp điềm đạm, Nhị ca là công tử bột ương ngạnh, nhưng cả hai đều không phải kiểu người hiền lành. Đặc biệt là Tam ca, độc ác hung tàn như nào có ai không biết?”
“Tuy bây giờ Tam ca bị sa cơ thất thế, nhưng chỉ cần hoàng hậu còn ở đó một ngày, hắn ta nhất định cũng sẽ có ngày được bò lên.”
Tới lúc đó, kết quả của người đã đối đầu với hắn ta, nhất định sẽ rất thê thảm.
Mặc Vĩ khẽ cau mày, môi có hơi trắng bệch: “Bản vương hà tất phải vì ơn cứu mạng của Vân Quán Ninh, lại phải đền bằng tính mạng của mình?”
“Bản vương có đền mạng cũng không có quan trọng, nhưng mà tuyệt đối không thể liên lụy tới bên phía của ngoại tổ phụ!”
Nghe thế, Trần Bá cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Tuy rằng Vương gia nhà ông ta vẫn luôn bị bệnh nằm ở Vương phủ, lại có thể phân tích kỹ càng tình hình ở trong triều như thế.
“Nhưng mà Vương gia, bây giờ kết luận vẫn còn hơi sớm!”
Trần Bá nhìn Mặc Vĩ bằng ánh mắt sâu xa: “Theo như lão nô thấy được, Minh Vương nhất định sẽ không thua.”
“Hửm? Sao người lại chắc chắn tới vậy?”
Còn nhất định sẽ không thua?
Mặc Vĩ buồn cười nhìn ông ta: “Trần Bá, người già tới hồ đồ rồi phải không?”