Vẫn là Mặc Diệp nói trước: “Người ở hành cũng nên không biết tình hình trong kinh bây giờ. Nếu phụ hoàng biết đến sự tồn tại của Viện Bảo, thì sẽ khiến nó rơi vào nguy hiểm”
“Cho nên các ngươi định giấu diếm hoàng đế sao?”
Ngây người một lúc, Cố Thái Hậu vội vàng nói: “Như vậy không được! Viên Bảo chính là hoàng trưởng tôn đấy!”
Vân Quán Ninh im lặng.
Mặc Diệp cau mày: “Chính vì thân phận của Viện Bảo đặc biệt nên con mới không dám nói cho phụ hoàng biết.”
“Các ngươi.”
Một lúc lâu, Cố Thái Hậu mới thở dài một hơi: “Mà thôi, ai gia già rồi! Lại ở hành cũng nên cũng không thể làm chỗ dựa cho các ngươi được.”
“Nhưng sự tồn tại của hoàng trưởng tôn không thể giấu diếm hoàng đế được.”
“Chuyện này cho dù giấu giếm được nhất thời cũng không thể giấu giếm cả đời được.”
Bà ấy trầm giọng nói: “Các ngươi là phu thê, chuyện này để cho các ngươi tự quyết định đi”
“Nhưng mà ai gia nói trước, chuyện này không thể lừa gạt hoàng đế được.”
“Hoàng tổ mẫu dạy phải.”
Mặc Diệp nghe lời gật đầu.
Cổ Thái Hậu: “Diệp Nhi, chắc không phải người lại lòng dạ hẹp hòi đùa ai gia đấy chứ? Ai gia cũng thật lòng đối xử tốt với các ngươi đấy.”
Trong mấy đứa cháu của bà, ngoại trừ Mặc Hàn Vũ miệng lưỡi trơn tru ra thì…
Cũng chỉ có Mặc Diệp là không nghe lời bà ấy nhất, cái tên tiểu tử này rất thích chống đối lại bà ấy.
Không vì điều gì khác.
Chỉ vì bà ấy vẫn luôn không thích Đức phi, nên con trai của Đức phi cũng sẽ không thích hoàng tổ mẫu như bà ấy.
Chuyện Vân Quán Ninh gả vào Minh Vương phủ cũng chỉ là một ngòi nổ khiến bà cháu hai người trở mặt mà thôi.
Cho nên mấy năm nay, Cổ Thái Hậu mới nản lòng thoái chí đi đến hành cung dưỡng bệnh.
Lúc này Mặc Diệp nghe lời như vậy lại khiến bà ấy nghi ngờ có phải hắn lại muốn đối nghịch với bà ấy hay không?
“Hoàng tổ mẫu oan uổng tốn nhi rồi.”
Mặc Diệp ho nhẹ một tiếng: “Lúc trước đều là do tôn nhi trẻ người non dạ, tuổi trẻ kiêu ngạo. Vì vậy mới chọc hoàng tổ mẫu tức giận, mong hoàng tổ mẫu thứ lỗi.”
Cố Thái Hậu khẽ nhướng mày: “Người thật sự biết sai rồi?”
“Vâng.”
Khóe mắt Mặc Diệp liếc qua Vân Quán Ninh: “Tôn nhi biết rõ, hoàng tổ mẫu cũng là muốn tốt cho tôn nhi và Ninh Nhi.”
Lúc này Cố Thái Hậu đã hiểu rõ.
Sở dĩ hắn nhận sai, tất cả là vì Vân Quán Ninh này.
Xem ra Ninh Nhi nói không sai, tình cảm của hai người bọn họ hôm nay đúng là rất tốt…
Nỗi phiền muộn trong lòng Cố Thái Hậu tan biến, nụ cười của bà ấy cũng trở nên thoải mái hon.
Mấy ngày tiếp theo một nhà ba người Mặc Diệp, Vân Quán Ninh và Viên Bảo đều ở hành cung cùng Cố Thái Hậu.
Vân Quán Ninh giải độc cho Cố Thái Hậu, đồng thời điều dưỡng thân thể cho bà ấy.
Mặc Diệp dẫn Viên Bảo ra ngoài leo núi, xuống sông mò cá, sáng sớm còn mang nó đi chạy bộ rèn luyện thân thể. Còn phần lớn thời gian đều dạy võ cho Viên Bảo, hai huynh đệ Như Ngọc và Như Mặc cũng theo hai người luyện võ.
Có thể nói mấy ngày ở hành cung này là khoảng thời gian hiếm hoi của gia đình ba người bọn họ thư giãn, vui vẻ.
Thời gian mỗi ngày của Viện Bảo đều được sắp kín lịch trình.
Ngoại trừ việc viết chữ ra thì việc gì cũng phải làm.
Cả nhà ba người vui vẻ trôi qua trong hành cùng, nhưng trong kinh thành lại loạn thành một mảnh…
Mấy ngày nay vụ án ngũ quân doanh còn chưa được giải quyết thì lại xảy ra chuyện khác.
Trong ngự thư phòng.
Mặc Tông Nhiên đang trong cơn giận dữ, nhìn Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ đang quỳ gối trước mặt, tức giận quát lớn: “Hai người các ngươi thật là vô dụng. Trẫm còn cần các ngươi để làm gì?”
“Vụ án lúc trước còn chưa được giải quyết, đã lại xảy ra chuyện khác rồi.”
“Như vậy thì trong mắt dân chúng làm gì còn uy nghiêm và thể diện của triều đình.”
Trong đêm hôm qua không biết đã xảy ra chuyện gì mà mới hừng đông trước cửa thành đã tập trung rất nhiều dân chúng.
Đang đứng trước mấy xác chết treo trên cổng thành bàn tán xôn xao.
Mấy xác chết kia đến từ ngũ quân doanh.
Không những đang mặc quân phục của ngũ quấn doanh mà còn chết rất thảm.
Trong đám quần chúng có vài người nhát gan đã trực tiếp bị dọa cho ngất xỉu. Lúc này người nhà của mấy xác chết vẫn đang ở trước cửa ngũ quân doanh yêu cầu lời giải thích.