Vân Quán Ninh cười khẽ, lúc này Viên Bảo mới ngừng, nó ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn Mặc Tông Nhiên.
Còn Mặc Tông Nhiên thì đã hoàn toàn ngây người.
Ông không ngờ rằng mình đi nghìn dặm xa xôi đến Hành Cung, mới vừa vào cửa mà Vân Quán Ninh đã tặng ông một bất ngờ lớn đến vậy.
Thấy ông không có phản ứng, Cố thái hậu mỉm cười.
Bà ấy khẽ chọc ông một cái: “Sao đấy? Hoàng đế vui quá à?”
“Sẽ không ngất đi đấy chứ?”
Lời của cố thái hậu thành lời tiên tri.
Qúa đỗi kinh ngạc, Mặc Tông Nhiên không còn chút sức lực, ông ngã về phía trước.
“Hoàng thượng!”
Tô Bỉnh Thiện hô lên một tiếng rồi tiến lên đỡ ông theo bản năng.
Nhưng mà sức lực không đủ nên hai người cùng té xuống đất.
Mặc Tông Nhiên không ngất đi, chỉ là vì tin tức này quá đáng sợ…
Vừa rồi té như vậy lại làm ông tỉnh táo hẳn.
Ông không để Tổ Bỉnh Thiện đỡ dậy, mà tự đứng lên.
Ông nhìn Viên Bảo nho nhỏ quỳ trước mặt mình, gương mặt ngẩng lên đầy vẻ ngây thơ…
Dáng vẻ hết sức đáng yêu, làm người khác muốn ôm vào lòng rồi bóp mạnh vài cái!
Viên Bảo ngoan ngoãn.jpg: “Hoàng tổ phụ, ngài làm sao vậy?”
Mặc Tông Nhiên hít sâu một hơi, lúc này mới nói: “Đây, đây, đây, đây, đây là con của lão thất cùng Quán Ninh?”
“Đây là hoàng trưởng tôn của trẫm?”
Hoàng đế ngày thường chỉ tay năm ngón, cao quý không ai sánh bằng, lúc này lại vô cùng luống cuống tay chân.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời, đen trắng rõ ràng của Viên Bảo
Ông không biết đặt tay chân ở đâu.
“Con cảm thấy thế nào?”
Cố thái hậu cười nhìn ông.
Mặc Tông Nhiên nhìn Viên Bảo chằm chằm, thấy đứa trẻ giống Mặc Diệp, cũng giống Vân Quán Ninh.
Thật là quá mâu thuẫn!
Ngoài mâu thuẫn ra thì lại thấy hợp lý một cách lạ kỳ, không có cảm giác bất thường nào cả.
Không cần nói thêm nữa, đứa bé này chính là máu mủ ruột rà của Mặc Diệp và Vân Quán Ninh.
t
Nhưng mà hai đứa khốn này, con đều lớn như vậy mà trẫm chẳng hay biết
gi!”
Mặc Tông Nhiên suy nghĩ, suýt chút nữa ông lại ngã xuống đất.
Ông dùng sức nhéo bản thân một cái, run run nói: “Đứa nhỏ, con tên gì?”
“Viên Bảo.”
Viên Bảo liên tục đáp: “Vân Tiểu Viên! Vân Tiểu Viên, Vân, Vân Tiểu Viên, Vân Tiểu Viên Viên.”
Mặc Tông Nhiên: “… Đứa trẻ này mồm miệng lanh lợi, đầu óc linh hoạt, nói cũng rất rõ ràng! Không hổ là tôn nhi của trẫm, không hổ là dòng máu của Mặc gia!”
Vân Quán Ninh: “.”
Phụ hoàng rất biết dát vàng lên mặt mình.
Không nghe thấy Viên Bảo nói đứa nhỏ họ Vân hay sao?
Thật là biết tìm đường lui cho mình!
Mặc Tông Nhiên vui đến nỗi môi cũng đang run rẩy, ông vội vàng bảo Tô Bỉnh Thiện: “Một đám lơ mơ, còn không nhanh cầm đệm qua đây cho tôn nhi cục cưng của trẫm?”
Tuy ông rất muốn kéo Viên Bảo dậy, không để đứa nhỏ quỳ trên sàn nhà lạnh băng này.
Nhưng đây là lần đầu tiên Viên Bảo thấy ông, tất nhiên phải quỳ xuống dập đầu hành lễ.
Tô Bình Thiên vô thức “A” một tiếng, mới vừa chạy đi lại vòng trở lại, làm động tác khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Tô Bỉnh Thiện quỳ gối trước mặt Viên Bảo.
Hắn ta khóc lóc than thở, vô cùng xúc động kêu lên: “Nô tài, nô tài dập đầu cho hoàng trưởng tốn điện hạ!”
Mặc Tông Nhiên đạp một cái: “Đi lấy đệm! Ngươi muốn để tôn nhi của trẫm quỳ trên nền đất lạnh băng này bao lâu? Ngươi, cái tên lơ mơ này!”
Tô Bỉnh Thiện đang định đứng dậy thì Vương ma ma đã lấy nệm qua.
Bà ta vui vẻ nhét nệm dưới gối Viên Bảo rồi lên tiếng: “Xem như tâm nguyện của hoàng thượng đã đạt được.”
Nhân cơ hội này, Vân Quán Ninh lại nói:”Con dâu có tội, xin phụ hoàng trách.”
“Con tránh ra! Trẫm muốn nói chuyện với tôn nhị của trẫm, đừng ngắt lời!”