Nghe Như Ngọc bẩm báo, Vân Quán Ninh vui mừng: “Để xem Mặc Hồi Phong và Tần Tự Tuyết bây giờ kiêu ngạo như thế nào! Sau này gặp bổn vương phi đây, hai người bọn họ còn phải hành lễ thỉnh an đó!”
“Đúng vậy, vương phi.”
Như Ngọc nằm ở nửa bên bậc thềm, chống khuỷu tay lên bậc thềm: “Thỏa thuận lúc đầu giữa hoàng thượng và vương phi, hoàng thượng đã thực hiện rồi.”
“Hơn một triệu lượng bạc tịch thu ở doanh vương phủ đều được gửi đến
Minh Vương phủ.”
“Có lẽ bây giờ, đã chất đống ở Thanh Ảnh viện!”
Như Yên đứng bên cạnh cười nhẹ: “Xem ra vương phi của chúng ta là lợi hại nhất.”
Mặc dù trước đó vài ngày, nàng đã tự mình đưa một triệu lượng bạc cho Triệu hoàng hậu.
Tu sửa Tích Nguyệt cung, nào cần nhiều ngân lượng như vậy?
Phần lớn số bạc đã vào túi của Triệu hoàng hậu.
Nhưng bây giờ vương phi không chỉ mang tất cả số bạc đó về… Mà còn rất nhiều nữa!
Nếu như Triệu hoàng hậu biết được, bà ta sẽ tức giận đến mức hộc ra máu, đúng không?
Vân Quán Ninh khẽ hừ một tiếng: “Các ngươi thì biết cái gì? Đây gọi là quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn! Nhưng ta lại muốn xem xem hoàng hậu bây giờ cảm thấy thế nào…”
Nàng nhếch mép, ánh mắt lấp lánh.
Như Ngọc chọc chọc cánh tay Như Yên: “Nhìn xem.”
“Dáng vẻ bây giờ của vương phi, sao ta cứ có cảm giác, vương phi lại chuẩn bị có ý đồ xấu gì đó?”
“Cảm giác của ngươi không sai, ta cũng nghĩ như vậy.”
Như Yên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Như Ngọc: “Ngươi đoán xem người xui xẻo tiếp theo, sẽ là ai đây?”
“Đoán không ra, Vương phi của chúng ta gây thù nhiều lắm.”
“Hai người thì thầm cái gì đó?”
Vân Quán Ninh nhàn nhạt liếc bọn họ một cái: “Còn không mau đi chuẩn bị, sáng sớm ngày mai chúng ta phải lên đường về kinh sớm.”
Bởi vì ngày tiếp theo sẽ lên đường về kinh.
Nên tối nay, nàng đã cố ý làm một cái lẩu nhỏ, Cố thái hậu ăn xong thì vui vẻ thoải mái lắm!
Yên ổn ngủ một đêm, Vân Quán Ninh mang theo Viên Bảo lên đường.
So sánh việc mấy ngày trước bị Mặc Tông Nhiên đuổi đi với sự không nỡ rời xa của Cố thái hậu hôm nay thì quả thật khác biệt…
Một bên lôi kéo tay của Vân Quán Ninh, một bên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Viên Bảo, bà nghẹn ngào nói: “Chờ ai gia tĩnh dưỡng cơ thể tốt rồi sẽ trở về cũng gặp các ngươi.”
“Trên đường nhất định phải cẩn thận!”.
“Con biết rồi, hoàng tổ mẫu, người cũng nhớ chăm sóc cho bản thân đấy!”.
Vân Quán Ninh cũng cảm thấy không muốn rời xa.
“Các ngươi cũng phải biết chăm sóc cho bản thân! Nhớ rõ phải bảo vệ bảo bối Viên Bảo thật tốt!”
“Con biết rồi, hoàng tổ mẫu.”
Cố thái hậu gật đầu, không nhịn được hỏi tiếp: “Mấy món đồ chơi cho bảo bối Viên Bảo đã mang cả chưa? Mấy món ăn nhẹ, trái cây để mang đi đường có hết chưa?”
“Đều đã mang cả rồi, hoàng tổ mẫu.”
Vân Quán Ninh nhìn thấy bên trong xe ngựa đầy rẫy những món đồ chơi, trái cây,… bất đắc dĩ cười cười.
Đều là do Cố thái hậu cực kỳ yêu thương đứa chất này!
“Vậy thì được, vậy thì được.”
Cố thái hậu lau nhẹ nước mắt: “Trên đường nhớ cẩn thận, đừng nôn nóng đi nhanh, để rồi mệt chết bảo bối Viên Bảo của ai gia.”
“Đi qua trấn thì cứ dừng lại nghỉ ngơi thật tốt, dù sao các ngươi cũng không vội về kinh.”
Bà lải nhải dặn dò, Vân Quán Ninh cũng kiên nhẫn chờ bà ấy nói xong, lúc này mới gật đầu: “Hoàng tổ mẫu yên tâm đi! Sau khi chúng con về kinh sẽ báo bình an cho người.”
“Được, được.”
Cố thái hậu không ngừng gật đầu.