“Không phải mẫu phi nói rằng việc kinh doanh của nhà mẫu thân bà ấy rất lớn. Từ nhỏ đã lớn lên cùng với những thứ như bàn tính và sổ cái rồi sao. Chẳng phải bà ấy thông thạo các con số nhất sao?”
Khó khăn lắm mới tóm được cơ hội này, Vân Quán Ninh đã vội vàng báo “đại thụ” mà năm đó Đức Phi đã chế nhạo và quở trách nàng.
“Chuyện này.”
Lý ma ma đổ mồ hôi đầy mặt: “Vương phi, chuyện này nô tỳ không rõ ạ.”
Bà ta lo lắng gãi đầu: “Đoán chừng lần này các khoản quá phức tạp! Dù sao cũng là các khoản của toàn bộ trên dưới lục cung. Thật sự là có quá nhiều người liên quan đến.”
Ba ta giải thích thay cho Đức Phi.
“Cũng đúng”
Vân Quán Ninh nhướng mày: “Nhưng hiện tại ta không có thời gian vào cung, ta còn phải đến phủ Chu Vương để chữa trị cho Chu Vương.”
“Ngươi lập tức đến Vị Ương Cung đi mời Phi Phi đến xem thứ.”
Nàng biết rằng Mặc Phi Phi rất thành thạo tính toán.
“Nhưng.”
Lý ma ma còn muốn nói gì nữa, nhưng Vân Quán Ninh đã vẫy tay: “Nhanh lên! Vừa rồi phủ Chu Vương đã cho người đến mời mấy lần, nên ta nghĩ rằng Chu Vương không ổn rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện sổ sách của của mẫu phi quan trọng, hay là tính mạng của Chu vương quan trọng?”
“Nếu Phi Phi không tính ra được, ta vào cung cũng không muộn.”
Nghe vậy, Lý ma ma cũng không tiện cố chấp nữa, đành phải đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Mãi cho đến khi xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, Vân Quán Ninh mới khẽ mỉm cười: “Còn muốn lừa ta à?”
“Đại tỷ, sao tỷ lại nói như vậy?”
Ban nãy nàng ấy còn định trách Vân Quán Ninh, nhưng nghe nàng nói vậy, không khỏi tò mò hỏi: “Chẳng lẽ Đức phi nương nương cố ý làm khó dễ tỷ sao?”
Nàng ấy vẫn còn nhớ chuyện Vân Quán Ninh bị cố tình làm khó dễ năm đó.
“Phi Phi thích nhất là hoa dành dành. Vị Ương Cung trồng đầy hoa dành dành. Vừa rồi, trên người của Lý ma ma cũng có mùi của hoa dành dành”
Vân Quán Ninh cười khúc khích: “Chắc là ban nãy bà ta cũng đã đến Vị Ương Cung để mời Phi Phi đến Vĩnh Thọ Cung rồi.”
“Bây giờ lại đến mời đại tỷ, hoặc là để xem tỷ bị xấu mặt, hoặc để bảo tỷ đến cho đông đủ mà thôi.”
Nàng đảo mắt một cái: “Phẩm hạnh của mẫu phi tỷ đã nhìn rõ từ lâu rồi.”
Chính vì vậy ban nãy nàng mới dùng lý do “Chu Vương không được ổn” để đuổi Lý ma ma đi.
“Ồ! Hóa ra là vậy!
Vân Đinh Đinh chợt ngộ ra.
Hai tỷ muội đang chuẩn bị rời đi, sau lưng lại truyền đến một tiếng kêu sốt sắng: “Minh vương phi, xin hãy dừng bước!”
Vân Quán Ninh ngoảnh lại nhìn, là Tiểu Lộ Tử người hầu thân cận của Vân Chẩn Tung.
Tiểu Lộ Tử thở hồng hộc chạy đến: “Vương Phi, lão gia nhà ta mới người đến thư phòng một chuyến! Nói là có chuyện muốn bàn bạc với người.”
Vân Chấn Tung có chuyện muốn bàn bạc với nàng?
Vân Quán Ninh lắc đầu, nhẹ nhàng quẳng lại hai chữ: “Không rảnh!”
Đến Đức Phi mời nàng còn từ chối, huống chi là Vân Chấn Tung?
Nàng dẫn theo Vân Đinh Đinh bước đi không thèm quay đầu lại.
Tiểu Lộ Tử vô cùng lúng túng…