Nam nhân này bây giờ đúng là không cần mặt mũi, không biết xấu hổ!
Giữa hai người còn cách một cái bàn nhỏ, cánh tay của hắn dài quá… Như vượn, có thể quàng tay qua cái bàn mà ôm vai nàng?
Vân Quán Ninh chỉ thấy hắn ôm lấy cánh tay nàng.
Nhưng nàng lại không biết, eo của Mặc Diệp bị cạnh bàn làm đau đến mức nào.
Để từng bước mở cửa trái tim nàng, hắn đã rất cố gắng!
Mặc Diệp cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội, cười nói: “Nàng muốn biết bổn vương cùng Nhị ca đã chọc giận phụ hoàng như thế nào đúng không?”
“Ừm.”
Vân Quán Ninh cầm chén trà lên: “Nói đi.”
“Mấy ngày trước, kết cục của Tam ca là do Nhị ca ban cho. Bổn vương thu được chứng cứ hắn ta hãm hại Tam ca, nhưng không giao cho phụ hoàng”
Mặc Diệp thu tay về, thản nhiên nói.
Vẻ mặt của Vân Quán Ninh thay đổi: “Là Mặc Hàn Vũ? Ta luôn nghĩ đó là chàng…”
“Bổn vương cũng có ý nghĩa này, nhưng lại bị Nhị ca giành trước.”
Mặc Diệp nói.
Vân Quán Ninh tặc lưỡi.
Thật không nhìn ra, Dạ Dày Vương lại có tâm cơ và bản lĩnh như vậy.
Nàng đã đánh giá hắn ta quá thấp rồi!
“Phụ hoàng rõ ràng biết Mặc Hàn Vũ làm, cũng không đền bù lại gì cho Mặc Hồi Phong sao?”
“Đền bù lại?”
Mặc Diệp buồn cười nhìn nàng: “Tam ca vốn dĩ không phải là vô tội. Cho dù không có Nhị ca châm ngòi thì người cũng sẽ làm như vậy.”
Mặc Hồi Phong gieo gió gặt bão, tại sao phải đền bù?
“Ồ.”
Vân Quán Ninh lúc này mới gật đầu: “Chẳng trách phụ hoàng chỉ trách phạt Mặc Hàn Vũ, khiến hắn ta chịu đói một trận.”
Hóa ra là Mặc Hồi Phong có tội, Mặc Hàn Vũ chỉ là ở trong đó đổ thêm dầu vào lửa…
Đối với việc Mặc Diệp “cố ý bao che tội”, Mặc Tông Nhiên thấy tình cảnh giữa Vân Quán Ninh và Viên Bảo nên cũng không truy cứu nữa.
“Làm sao phụ hoàng biết chuyện này? Hai người giấu rất kỹ mới đúng.”
Vân Quán Ninh cau mày hỏi.
“Nhị ca lỡ miệng nói.”
Nhắc đến Mặc Hàn Vũ, Mặc Diệp chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Hắn ta đã hứa sẽ giữ bí mật cho hắn, ai biết được hôm đó khi ở trong ngự thư phòng, Mặc Hàn Vũ đã lỡ miệng… Không đợi Mặc Tông Nhiên hỏi tội, hắn ta đã quay đầu bỏ chạy!
Trong hai ngày qua đều trốn không dám vào cung.
Tối nay vốn định đến Minh Vương Phủ dùng bữa, nào ngờ vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy Mặc Tông Nhiên ngồi đó.
Mặc Hàn Vũ rơi vào tình thể tiến thoái lưỡng nan, vì vậy hắn ta đành phải kiên trì đến cùng, ôm gà nướng và nhận tội…
Hôm qua bị Vân Quán Ninh chế giễu, hắn ta cũng biết nếu đem gà nướng ra nhận tội, nhất định sẽ bị phụ hoàng đánh thành gà nướng.
Vì vậy con gà nướng này là đồ nhắm mà hắn ta mang theo.
Tối nay, chỉ trông cậy vào việc Vân Quán Ninh xuống bếp, họ sẽ không say không về.
Không ngờ đụng phải họng súng, khẩu phần ăn trong nửa năm cũng không còn nữa!
“Nghĩ đến Mặc Hàn Vũ thảm như vậy, sao mà ta lại vui thế chứ.”
Vân Quán Ninh không nhịn được bật cười.
Dáng vẻ nàng lúc này chẳng tử tế chút nào?
Nhưng Mặc Hàn Vũ, tên này thực sự rất tức cười, hahahahahaha…
Nhìn thấy Vân Quán Ninh đang cười vui vẻ, cảm xúc của Mặc Diệp bị nàng làm ảnh hưởng, hắn cũng cười theo. Hai người cùng cười, Như Ngọc đã trở lại: “Chủ tử, hoàng thượng đã hạ lệnh cho thuộc hạ trở về, mời người đi ra ngoài một chuyến!”
“Đi đâu?”
Mặc Diệp thu lại ý cười.
“Hoàng thượng nói có chuyện muốn nói với người.”
Mặc Diệp cảm thấy khó hiểu, lúc này hoàng thượng muốn nói gì với hắn?
Những phụ hoàng đã có lệnh, cho nên hắn đành phải đứng lên: “Ninh nhi, nàng về nghỉ ngơi trước đi, không cần chờ bổn vương và Viên Bảo về.”
Có hẳn và Mặc Tông Nhiên ở đây, Vân Quán Ninh cũng không phải lo lắng về Viện Bảo nữa.
Ngược lại, việc Mặc Diệp rời phủ cũng là một cơ hội cho nàng.