Vân Quán Ninh muốn giúp” Vân Đinh Lan chuyện này, đầu tiên là vì nàng muốn làm cho Phủ Tam Vương rối tung lên, tiếp theo là vì nàng muốn giúp Vân Đinh Đinh.
Nàng ấy sợ Vân Đinh Lan.
Đuổi Vân Đinh Lan ra khỏi Phú Quốc Công, Vân Đinh Đinh cũng sẽ không cần ngày nào cũng nhốt mình trong phòng nữa.
Không cần nàng nói ra, Vân Đinh Đinh cũng biết nàng làm vậy vì nàng ấy.
“Muội không có tiền để đền đáp đại tỷ tỷ, để kiếp sau muội làm trâu làm ngựa cho đại tỷ tỷ nhé! Hoặc là kiếp sau, kiếp sau nữa lại tiếp tục làm trâu làm ngựa cho đại tỷ tỷ cũng được!”
Vân Đinh Đinh cười hì hì khoác cánh tay nàng hỏi: “Viên Bảo đâu?”
“Cố gia đâu?”
Vân Quán Ninh cười đáp: “Tỷ cũng đâu thiếu người hầu, cần muội làm trâu làm ngựa cho tỷ làm gì?”
“Tỷ chỉ mong muội có thể vui vẻ là tốt rồi.”
Nhớ lại trước đây, thái độ của Vân Đinh Đinh với nàng hờ hững xa cách, thậm chí còn xem thường, không thích cách làm việc của nàng.
Nhưng bây giờ sau khi xóa bỏ khoảng cách, nàng ấy rất thân thiết ỷ lại vào nàng.
Quan trọng nhất là chính mình phải làm một người tốt.
Vân Quán Ninh khoác vai nàng ấy, tỷ muội hai người đến chỗ ở của Vân Đinh Lan. Còn chưa bước vào cửa đã nghe tiếng gào thét vang lên phía xa xa: “Cút! Cút hết cho ta!”
Ngay sau đó là tiếng đập vỡ đồ đạc.
Vân Quán Ninh và Vân Đinh Đinh nhìn nhau nói: “Ồ, chuyện gì vậy?”
“Vào xem xem?”
Vân Đinh Đinh chép miệng.
Hai tỷ muội bọn họ vừa mới bước lên bậc thềm đã thấy một tiểu nha hoàn liên tục lăn ra ngoài.
Trên trán nàng ta máu chảy ròng, trông vô cùng chật vật.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh, nàng ta lại hớt hải thỉnh an, sau đó từ chỗ cạnh nàng mà chạy vột đi.
“Chà chà, nhị tỷ thật sự là ra tay rất ác.”
Vân Đinh Đinh tặc lưỡi.
Bước vào cửa, cảnh tượng xung quanh hoang tàn đổ nát ập vào mặt.
“Nhị muội, chuyện này là sao đây?”
Nhìn thấy Vân Đinh Lan nổi giận đùng đùng đứng ở bên cạnh bàn, dưới chân là tách trà đã vỡ nát, Vân Quán Ninh nhíu mày hỏi: “Vào ngày đại hỷ, nổi giận như thể làm gì?”
Phủ Ứng Quốc Công đã trang trí xong cả rồi, khắp nơi đều được bao phủ bởi một màu tươi vui nhộn nhịp.
Tâm viện của Vân Đinh Lan cũng được dán hai chữ “Song hỷ” ở hai bên cửa sổ.
“Đúng đó nhị tỷ, ta nghe nói ngày vui thì không thể thấy máu, xui xẻo lắm!”
Vân Đinh Đinh đàng hoàng trịnh trọng phổ cập kiến thức cho người kia.
Lúc trước, nàng ta không dám, cũng không muốn gặp Vân Đinh Lan.
Nhưng mà hôm nay có đại tỷ ở đây, nàng ta còn sợ cái cóc gì nữa chứ.
“Ngươi nguyền rủa ta?”
Vân Đinh Lan trừng mắt hung dữ nhìn Vân Đinh Đinh.
Vân Đinh Đinh né ra sau của Vân Quán Ninh, lúc này mới mấp máy môi nói: “Những gì ta nói đều là sự thật, không tin thì tỷ đi hỏi phụ thân đi, có phải đổ máu là mang nghĩa không may mắn hay không.”
“Ngươi…”
“Đủ rồi!”
Nhìn thấy Vân Đinh Lan muốn động thủ, Vân Quán Ninh lạnh lùng quát một tiếng: “Ngày vui, làm loạn cái gì?”
Có lẽ là người này khiến trong lòng Vân Đinh Lan in hằn cái bóng tâm lý quá nặng nề, nhìn thấy Vân Quán Ninh mặt lạnh như tờ, trong lòng nàng ta cũng thoáng giật mình run sợ.