Vân Đinh Lan khí thế bừng bừng.
Đáng tiếc còn chưa tới gần Vân Quán Ninh đã bị Như Yên xách vạt áo lên như đang xách một con gà: “Vân nhị tiểu thư, người như này là đang phạm thượng.”
“Luận tội lãnh phạt!”
Chân của Vân Đinh Lan không dính, đôi tay huơ loạn xạ, giống như đang bị phạt đòn.
Dáng vẻ áy có hơi buồn cười.
Có thể biết được dáng vẻ của mình như vậy trông cũng rất buồn cười… Dù sao thì dáng vẻ nén cười của Vân Quản Ninh và Vân Đinh Đinh ở đó trông rất giả tạo.
Vân Đinh Lan ngưng giãy giụa, hùng hổ quát Như Yên: “Mau thả ta xuống!”
Đáng tiếc, khí thế không đủ.
Như Yên nhẹ nhàng buông nhẹ tay ra, người kia lại ngã rạp ra đất.
Khoảng thời gian trước, mấy vết thương mà Độc Nhãn Long ban tặng trên người Vân Đinh Lan vẫn còn chưa khỏi hẳn.
Hôm nay lại thêm một củ này, đau đến nhe răng trợn mắt: “Ngươi…”
“Không phải người bảo ta buông tay hay sao?”
Như Yên tỏ vẻ vô tội: “Vân nhị tiểu thư, cho dù hôm nay người có gả vào Tam Vương phủ đi nữa, nhưng mà cũng đừng quên, người chỉ là một trắc phi nho nhỏ mà thôi.”
“Nhìn thấy Vương phi nhà ta, người còn phải dập đầu hành lễ đấy.”
Như Yên mỉm cười: “Nếu người còn dám bất kính với Vương phi nhà ta…”
“Vương gia nhà ta chỉ sợ sẽ cho Tam Vương gia nếm thử mùi vị cay đắng.”
Nàng ta cũng không phải trực tiếp uy hiếp Vân Đinh Lan.
Mà là dùng Mặc Hồi Phong để uy hiếp người này.
Nàng ta biết, Mặc Hồi Phong là sự uy hiếp của Vân Đinh Lan.
Bây giờ nguyên khí của Mặc Hồi Phong tổn thương nặng nề, đã không còn là Doanh Vương quát tháo rung trời chuyển đất của ngày trước nữa. Nếu như Mặc Diệp muốn làm gì đó với hắn ta, cũng dễ như ăn cháo vậy.”
Quả nhiên, sắc mặt của Vân Đinh Lan thay đổi, lập tức ngậm miệng lại.
“Nhị muội, hôm nay bổn vương phi là có lòng tốt tới đây tiễn người xuất giá.”
Vân Quán Ninh nhẹ giọng thở dài: “Nếu như người không hoan nghênh, bổn vương phi cáo từ vậy.”
“Đúng rồi.”
Nàng xoay người nhìn Vân Đinh Lan: “Nếu như ngươi không muốn nhìn thấy bổn vương phi thì hôm nay nhất định cũng phải nhìn thấy. Ngươi gả vào Tam Vương phủ, ngày sau chúng ta cũng coi như là chị em ban đầu của nhau rồi.”
“Dù sao người với ta cũng là tỷ muội, hôm nay ta sẽ miễn cho người phải dập đầu ra mắt ta vậy.”
Vân Đinh Lan là trắc phi.
Dựa theo quy củ thì hôm nay gả vào Tam Vương phủ, nàng ta phải dập đầu với Tần Tự Tuyết.
Ngoài ra, còn phải gặp mặt chị em bạn dâu.
Điều lúng túng chính là, đám người Vân Quán Ninh đều là Vương phi, còn nàng ta là trắc phi.
Trắc phi nhìn thấy Vương phi, chính xác là phải dập đầu thỉnh an.
Đặc biệt là vào lần gặp mặt đầu tiên.
Bị Vân Quản Ninh nói như thế, Vân Đinh Lan bỗng cảm thấy xấu hổ tía tai.
“Ngươi, ngươi…”
Nhìn thấy nàng ta nghẹn họng không nói được gì, Vân Quán Ninh khẽ cười một tiếng: “Ngươi cũng đừng tức giận, thực ra hôm nay cũng coi như ta là chó ngáp phải ruồi giúp người một lần vậy.”
“Nếu như người không chọn làm theo biện pháp mà ta nói, hôm nay không phải người sẽ thành trò cười của cả kinh thành này hay sao?”
Vân Đinh Lan nghẹn họng.
“Không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì chẳng mấy chốc, Tam Vương phủ sẽ thỏa hiệp thôi.”
Vân Quản Ninh lại nói: “Miếng vải này, ngươi không cần mặc. Đợi lát nữa thì người của Tam Vương phủ sẽ tự động mang tới cho ngươi một bộ giá y đàng hoàng, người còn phải cảm tạ ta nữa cơ!”
Vân Đinh Lan nhìn qua với ánh mắt oán hận: “… Phải, ta quả thực cảm tạ ngươi.”
“Ta cảm tạ tám đời tổ tông nhà ngươi.”
Nói câu này, vẫn là học theo Vân Quán Ninh.
“Tám đời tổ tông nhà ta không có liên quan gì tới người sao? Tiểu thư Vân Đinh Lan?”
Vân Quản Ninh buồn cười nhìn nàng ta, cố ý nhấn mạnh chữ “Vân” kia.”
Vân Đinh Lan cau mày, sao tự dưng lại mắng mình luôn vậy không biết…
Vân Định Đinh vội vàng nói: “Còn có ta! Còn phụ thân, còn đám người của tổ phụ, cả gia đình đều là họ Vân đấy! Ngày đại hỉ mà nhị tỷ sao lại lôi cả tổ tông trên dưới cả nhà chúng ta ra mắng vậy chứ?”
Vân Đinh Lan không nói gì, đơn giản chỉ là ngậm miệng lại.
Cùng lúc đó, ở Tam Vương phủ.
“Cái gì? Á tiện nhân Vân Đinh Lan đó lại còn dám cao ngạo, chết sống cũng không muốn ra ngoài ư?”
Nghe được hạ nhân truyền lời lại, Tần Tự Tuyết kinh ngạc hỏi: “Còn không lên kiệu hoa nữa thì sẽ lỡ mất giờ lành, ai dám đứng ra chịu trách nhiệm vì bỏ lỡ giờ lành chứ?”